Dương Tuyết biết Cố Kiều Niệm nhất định đã làm cái gì đó, nên bà ta vội vàng la lớn: “Là cô ta! Ngọc Mai, là Cố Kiều Niệm vu oan cho tôi! Bà đừng tin cô ta! Cô ta hại Thiến Thiến xong giờ còn muốn hại tôi! Bà đừng nên tin cô ta!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Kiều Niệm lập tức bị dọa tới trắng bệch, đầy hoảng sợ lắc đầu: “Mẹ, con không có! Tại sao chị Dương lại muốn vu oan cho tôi, vừa rồi ở trên xe, bà còn nói tôi không có bản lãnh này, là Thiến Thiến chủ động bò lên giường của ông Kim, sao bây giờ lại thành tôi hại bà rồi?”
“Tôi không có nói như vậy! Cô ta nói láo! Tôi xem Thiến Thiến như con gái của mình, sao tôi lại nói con bé như vậy được chứ? Cố Kiều Niệm, cô vu oan tôi như vậy là muốn làm cái gì hả?” Dương Tuyết gào khóc nói.
“Trước đó, tôi khuyên bà không nên phá hư nhà của tôi, bà nói tôi không có chứng cứ, không ai sẽ tin tôi! Cho nên vừa rồi, khi bà nói những lời kia, tôi rút kinh nghiệm nên đã ghi âm lại, bà đừng mơ tưởng lừa gạt mẹ của tôi nữa!” Cố Kiều Niệm vừa nói, vừa trực tiếp mở đoạn ghi âm trong tay mình ra.
Nghe lại giọng điệu khinh miệt và phách lối kia của mình khiến Dương Tuyết triệt để bối rối.
Vậy mà… vậy mà bà ta lại ngã trong tay Cố Kiều Niệm!
Trương Ngọc Mai nghe xong đoạn nói chuyện kia thì thật sự nổi khùng lên.
Bà ta tức giận tới đỏ bừng hai mắt, nắm tóc Dương Tuyết, trực tiếp đưa di động tới trước mặt của bà ta, ấn mở một đoạn video.
Video này không phải cái gì khác, chính là hình ảnh xảy ra trong phòng hóa trang cách đây không lâu.
“Cô gài tôi! Cố Kiều Niệm, cô dám gài tôi!” Dương Tuyết giận không kiềm chế nỗi, liều mạng muốn thoát khỏi Trương Ngọc Mai để nhào đến bên Cố Kiều Niệm.
Trong lúc Trương Ngọc Mai đang nổi nóng như vậy thì sao có thể để bà ta chạy đi được, trực tiếp nắm tóc của bà ta kéo về.
“Không liên quan gì đến nó! Là ông trời nhìn không được cái thứ thấp hèn như bà tiếp tục lừa gạt tôi nữa! Chắc bà không ngờ đúng không, trong phòng trang điểm đó có người nhận phỏng vấn.
Người kia vừa lúc là bạn của tôi, bà ấy nhìn thấy video kia thì lập tức gửi lại cho tôi!” Trương Ngọc Mai vừa nói chuyện vừa tát thêm lên mặt Dương Tuyết: “Cố Kiều Niệm có bản lĩnh như bà thì còn để bà đánh như vậy sao?”
Cố Kiều Niệm ngồi ở trong xe, khuôn mặt tràn đầy đáng thương, dáng vẻ nhỏ yếu, sợ hãi nhìn cảnh tượng đánh nhau trước mắt.
Cô hiểu rất rõ Trương Ngọc Mai, nếu như video này thông qua tay cô đưa tới chỗ bà ta, bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Cho nên cô đã sắp xếp từ trước, để Chu Chu mượn tay của người khác, gửi video này cho Trương Ngọc Mai, hoàn toàn đặt mình ở bên ngoài.
Bây giờ, cô chỉ là một cô nhóc đáng thương vì muốn bảo vệ mẹ mình nên bị người thứ ba khi dễ mà thôi.
Trương Ngọc Mai ra tay vô cùng độc ác, đánh tới mức Dương Tuyết hoàn toàn thay đổi.
“Mẹ ơi đừng đánh nữa, hình như bà ta không còn động đậy nữa rồi!” Thấy cũng đã khá được rồi, Cố Kiều Niệm tiến lên kéo Trương Ngọc Mai đang nổi khùng ra.
Giữ Dương Tuyết lại vẫn còn chỗ dùng tới, không thể để bà ta bị đánh chết được.
Trương Ngọc Mai nghe người không động đậy nữa thì cũng bị hù: “Chết rồi sao?”
Cố Kiều Niệm ngồi xổm xuống, kiểm tra một chút: “Còn chưa, nhưng không thể đánh nữa, nếu đánh nữa thì sẽ chết thật đó.
”
Trương Ngọc Mai thở dài một hơi, sau đó mạnh miệng nói: “Loại người ăn cây táo rào cây sung như này, đánh chết cũng đáng đời!”
“Nhưng bà ta mà chết thật thì mẹ sẽ ở tù đấy.
”
Nghe phải ngồi tù, Trương Ngọc Mai lập tức bị dọa sợ.
“Mẹ lên lầu trước đi, con gọi người tới xử lý.
” Vốn Trương Ngọc Mai cũng hơi sợ, nghe vậy thì lập tức qua loa vài câu rồi chạy đi.
Dương Tuyết nằm rạp trên mặt đất, mà cách đó không xa là mấy cái răng của bà ta bị đánh rơi ra ngoài.
Cố Kiều Niệm ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn Dương Tuyết, cười khẽ một tiếng: “Đây chính là tin tưởng… mà bà vừa mới nói đó sao?”.