Cung Dịch không có một chút phản ứng nào.
Chỉ vô thức siết chặt chiếc khuyên tai kim cương trong lòng bàn tay.
“Cậu chủ, chúng tôi điều tra ra được chiếc khuyên tai là hàng đặt theo yêu cầu, thuộc về một nữ nghệ sĩ mới nổi tên là Cố Kiều Niệm.
”
Bên tai anh vang lên những gì mình nghe được không lâu trước đây.
“Đúng rồi, tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho cậu mà cậu cũng không bắt máy nữa.
”
Cung Dịch vẫn không để ý tới anh, ánh mắt chuyển sang nhìn màn hình.
Trên màn hình HD, Cố Kiều Niệm đang đối mặt với ống kính, môi đỏ hé mở, gương mặt tươi cười ngọt ngào động lòng người, giống như một quả anh đào vừa chín tới, còn đọng sương sớm tràn đầy tươi mới, xinh đẹp mơn mởn, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn hái xuống tỉ mỉ nhấm nháp.
“Em trai ngoan, không cho phép mở mắt ra nhìn.
” Anh vẫn còn nhớ rất rõ câu mệnh lệnh mà cô gái kia nói bên tai anh vào đêm hôm qua.
Sau đó cô dùng dây cột tóc chặn ánh mắt của anh lại, nhiệt độ nóng bỏng của đầu ngón tay sượt qua bên tai anh dường như vẫn còn cho tới bây giờ.
Nghĩ lại những chuyện kia, ánh mắt của Cung Dịch dần trầm xuống.
Cô gái đêm hôm qua là cô sao?
Vì sao cảm giác lại hoàn toàn không giống chứ?
Nếu như đêm hôm qua cô gái kia là ly rượu mạnh, vậy thì cô ngôi sao trước mắt này lại chỉ là một ly trái cây, khác biệt quá lớn.
“Anh trai! Anh trai Cung Dịch, nhìn qua cục cưng bé nhỏ là tôi một chút đi mà!” Lúc này, người đàn ông vẫn luôn ngồi yên trên sô pha lại đột nhiên bắn người ra, bổ nhào tới bên chân Cung Dịch, ôm lấy đôi chân dài của anh: “Tôi đã mở ba công ty nhưng đều sụp đổ hết rồi, cha tôi nói nếu lần này còn thất bại, ông ấy sẽ gả tôi cho con gái của tù trưởng Châu Phi để đổi mỏ kim cương đó! Anh trai Cung Dịch à, mau cứu tôi đi mà!”
“Đại Thành Tử, dự án kia của cậu không thành công, bây giờ đã là thời đại gì rồi, cậu còn muốn tuyển vợ nữa, nhìn thấy chưa, bây giờ đang lưu hành dạng như này này.
” Tư Bắc chỉ vào Cố Kiều Niệm, mặt mũi tràn đầy vẻ thương hại: “Về nhà tắm gội sạch sẽ đi, đừng vùng vẫy nữa, dứt khoát đi Châu Phi làm con rể người ta đi, sau này anh em cũng sẽ sang thăm cậu.
”
“Cái công ty giải trí kia của tôi đã sắp sụp đổ rồi, chỉ còn mỗi dự án này là có thể làm thôi, tôi không còn lựa chọn nào khác!” Nghiêm Trình Thành khóc lóc thảm thiết nói: “Anh trai à, mau cứu cục cưng bé nhỏ của anh đi!”
“Không phải cô ấy rất nổi tiếng sao? Mời cô ấy làm người hướng dẫn không phải tốt hơn à?” Cung Dịch không nhanh không chậm mở miệng.
Nghiêm Trình Thành thuận theo ánh mắt của Cung Dịch nhìn qua, sau đó lại tiếp tục khóc lóc thảm thiết: “Những nghệ sĩ đang nổi như vậy tôi đã tìm hết rồi, đều bị họ từ chối hết, hơn nữa Cố Kiều Niệm chỉ là bình hoa mà thôi, cái gì cũng không biết, mời về làm người hướng dẫn thì có thể làm gì được chứ? Anh trai à, anh phải nghĩ lại cho người ta chứ… Anh chính là thiên tài trong giới thương nghiệp, nhất định có thể cứu sống dự án này của tôi!”
Tư Bắc nhìn anh ấy một cái, sau đó lấy điện thoại của mình ra, mở camera nhắm ngay Nghiêm Trình Thành mà quay.
“Cậu làm gì vậy?” Nghiêm Trình Thành khóc chít chít hỏi.
“Quay lại, sau đó gửi cho những em gái kia của cậu, để các cô ấy nhìn thử xem cục cưng bé nhỏ như cậu ngọt ngào đến mức nào.
”
Nghiêm Trình Thành như rơi vào tay giặc, vội vàng buông Cung Dịch ra rồi đứng dậy, nhanh chóng quay về dáng vẻ thâm trầm.
Trong mắt những cô gái nhỏ, anh ấy là một cậu ấm đẹp trai, vô lại nhưng cũng rất tao nhã!
“Nếu như cậu có thể ký hợp đồng với cô ấy, mời cô ấy làm người hướng dẫn, trang web video của tôi sẽ giới thiệu chương trình này của cậu vào quý tới.
”
Nghiêm Trình Thành sững sờ, kinh ngạc nhìn Cung Dịch.
Mặc dù ba người bọn họ là bạn bè đã lâu, nhưng nhiều năm qua đều ngầm hiểu ý nhau, bạn bè là bạn bè, còn làm ăn thì ra làm ăn, tuyệt đối sẽ không lẫn lộn.
Mặc dù trang web video của Cung Dịch có lượng người dùng đứng đầu trên bảng xếp hạng internet nhưng Nghiêm Trình Thành biết mình vẫn chưa đóng nổi phí, cho nên anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới điều này, chỉ đang nói về một trang web tẻ nhạt bình thường khác thôi.
Không chỉ Nghiêm Trình Thành, mà ngay cả Tư Bắc cũng hết sức ngạc nhiên.
“Thật sao?” Nghiêm Trình Thành khó mà tin nổi, hỏi xác nhận lại.
.