Mọi người phía sau đều lần lượt lên tiếng, tất cả đều nhìn Phương Thần băng ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Phương Thần bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó hắn hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười nhìn La Thiên Tiếu, nói: "Không thể không nói, La trưởng lão thật sự rất lợi hại".
Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
Hiển nhiên Phương Thân đã từ chối cầu xin tha thứ.
"Sao? Tên tạp chúng này bây giờ mới biết sợ sao? Đã rồi!", Tô Uyển Nhi khinh thường nhìn Phương Thần, đắc mu ý nói.
Phương Thần vẫn mỉm cười, nói tiếp: “La trưởng lão nuôi gia súc, thật đúng là con nào cũng nghe lời, con nào cũng ra sức hộ chủ”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
Các đệ tử đang đứng xem kịch hay cũng không khỏi há hốc mồm, Phương Thần đang trắng trợn nhục mạ đám người Lạc Tú là súc sinh.
Đám người Lạc Tú ngay lập tức phẫn nộ, chỉ hận không thể động thủ với hắn ngay bây giờ!
"Lá gan của ngươi lớn lắm!", Đỗ Thiên Cường giận dữ gầm lên.
Những người khác cũng tức giận nhìn Phương Thần, rất muốn chém hắn thành tám khúc.
Nhưng đứng trước lửa giận của mọi người, sắc mặt của Phương Thần vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Được rồi".
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
La Thiên Tiếu cuối cùng cũng lên tiếng: "Không cần tranh cãi với người sắp chết, sau khi đi vào thì muốn làm gì thì làm. Nhớ kỹ, khi chạm trán không được giết yêu thú ngay lập tức, vì bên trong có thể sẽ xuất hiện yêu thú mới, phải mổ nó ra rồi mới giết”.
Mọi người tất nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói ngược ngạo của La Thiên Tiếu, đó chính là đừng trực tiếp giết chết Phương Thần, mà phải tra tấn hắn thật nhiều để cho hắn sống không băng chết!
Đám người Lạc Tú đều nhe răng cười dữ tợn nói: "Vâng".
Tất nhiên Phương Thần cũng hiểu được, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
"Phương sư đệ".
Lúc này Phương Thần cũng nghe được truyền âm của một cô gái khác, cho nên hắn chậm rãi nhìn sang.
Người truyền âm là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo màu lam nhạt, khuôn mặt trái xoan, xinh đẹp kiều diễm, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn một cái rồi mới lùi lại né tránh.
“Cô là ai?”, Phương Thần cũng truyền âm hỏi.
Cô gái truyền âm nói: "Đừng nhìn ta, ta là người của Hồng Vân trưởng lão, tên là Hàn Hương Hương. Hồng Vân trưởng lão nói với ta răng nếu như ngươi tìm thấy ta trong thế giới mới thì ngươi có thể nhờ ta giúp đỡ. Chuyện khác ta làm không được, nhưng giúp cho ngươi bình yên trốn qua một tháng cũng không thành vấn đề".
Phương Thần chợt bừng tỉnh, trong lòng cảm động.
Hảẳn chỉ mới gặp Hồng Vân trưởng lão một lần mà đối phương vẫn một mực giúp đỡ hắn.
“Đa tạ Hàn sư tỷ”, hắn truyền âm đáp lại.
Hàn Hương Hương truyền âm nói: “Đây là chuyện nên làm, nhưng hiện tại đừng để người ta nhìn thấy quan hệ giữa ngươi và ta, nếu không sau khi tiến vào ta cũng có thể bị nhắm tới”.
"Được".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!