“Đây cũng là đệ tử của Thiên Dương Tử à? Kế cũng có chút thiên phú”'
“Để ta xem thử xem nào, ừm, Đạo văn chữ Kiếm, Thiên Đạo Ma Cốt. Thú vị, thú vị”
“Không ngờ lại có một thiên tài tu ma bẩm sinh ở đây”
Ông ta xách hồ lô rượu để bên cạnh lên, định uống thêm một hớp nữa nhưng không ngờ rượu đã hết mất rồi
“Hết rồi ư? Đúng là cụt hứng. Thôi được rồi, chơi tới đây thôi vậy. Mấy cảnh vừa rồi chắc đã đú đế hai tên nhóc này. mất ngủ mấy đêm rồi, ha ha”
Nói xong, ông ta hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Lần này, Phương Thần dễ dàng lọt vào được vòng Bán kết, hắn không biết rằng vận may của mình là do một vị thâm sâu khó dò đùa bốn mà ra.
Chuyến này, vận may của hân cũng dừng lại tại đây.
Vi tranh giành phần thưởng của top bốn nên vòng Tứ kết cực kỳ khốc liệt. Có thế nói là liều mạng.
Dù có trưởng lão ở đây nhưng không ít người vẫn bị thương
Trong đó có một trận cả hai tuyển thủ đều bị trọng thương nên phải rời khỏi cuộc thí.
Vậy là chỉ còn lại bốn người, không còn cần tới phiếu trắng nữa.
“Hữ, đế ta xem xem lần này hẳn còn lấy được phiếu trằng thế nào nữa”
“Ta đảm bảo, chắc chăn hẳn sẽ bị loại luôn ở vòng sau.” “Đúng vậy”
Mọi người đều nhìn Phương Thần bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Phương Thần thì lại khá hưng phấn. Cuối cùng hắn cũng được đánh một trận đàng hoàng rồi ư? Vậy thì tốt quá.
Đứng xem mọi người đánh nhau, hẳn cũng dâng trào nhiệt huyết, chờ đợi đối thủ đầu tiên của mình
'Sau khi bốc thăm xong, Phương Thần bước lên võ đài, chờ đợi đối thủ.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên mặt mày nhợt nhạt, hơi xanh tái bước lên võ đài.
Tuy sắc mặt người này không được tốt nhưng ánh mắt lại đầy kiên cường.
“Vị sư huynh này, ngươi ốn không?“
Thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, Phương Thần lo lắng hỏi
Thiếu niên cứng cỏi lắc đầu: “Không sao! Ta vẫn còn đánh tiếp được. Ít nhất là có thể đánh bại ngươi."
Thấy Phương Thần bốc được phiếu trảng bốn lần liên tiếp, trong lòng thiếu niên rất ghen ghét,
Khi thấy đối thủ của mình là Phương Thần, thiếu niên đã thầm thề rằng nhất định phải đánh bại hẳn.
Phương Thần thấy vậy thì không nói gì nữa. Sau đó, hai người báo tên của mình. “Tại hạ là Hồ Mạch”
“Tại hạ là Phương Thần”
Trưởng lão thấy vậy bèn tuyên bố: “Cuộc so tài bắt đi
Phương Thần nhìn thanh Häc Minh Kiếm trong tay, nói: “Đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Cho ta xem thử xem thực lực của người tới đâu đi”
Ầm!
Phương Thần vừa mới giơ thanh Hảc Minh Kiếm lên thì chợt nghe tiếng một vật nặng ngã xuống đất.
Hãn tập trung nhìn kỹ thì ngạc nhiên phát hiện ra ở đăng xa, Hồ Mạch đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Trưởng lão biến sác, lập tức chạy lại kiểm tra.
Thế nhưng sau khi kiểm tra xong, ông ta lại lắc đầu bó tay, nhìn Phương Thần bãng ánh mắt hết sức lạ lùng.
Phương Thần sững sờ, “Tại sao lại nhìn mình như vậy? Minh có làm gì đâu”
Một giây sau, trưởng lão tuyên bố: “Thương thế của Hồ Mạch quá nặng, trận này Phương Thần thắng”
Xung quanh lặng ngất như tờ. Má nó.
Một tiếng chửi tục vang lên, không biết người nào vút bảo kiếm của mình xuống đất để bày tỏ sự tức giận của bản thân.
Sau đó, mọi người bắt đầu ồn ào. “Vậy mà cũng được hả?” “Vận may tốt quá đi mất”
“Mộ tổ nhà hắn ở đâu vậy? Ta phải dời mộ tổ nhà mình. tới làm hàng xóm nhà hẳn mới được.”
Lúc này, mọi người chỉ còn cảm thấy cách nhìn của bản thân về thế giới này đã sụp đố.
Nếu như nam tử trung niên ban nãy còn ở đây không biết sẽ nghĩ gì
Dường như không cần có ông ta thì Phương Thần cũng vẫn may mắn như thường, thậm chí có thể vượt qua vòng Bán kết dễ như trở bàn tay.