Chương 605
Tống Anh có chút ngượng ngùng, Lâm Khả Khanh lạnh lùng nói: “Ba người nhà họ Tống thật sự không phải người. Tống Hoàng Minh không biết từ đâu trở về, muốn vào bên trong trận pháp. Bọn họ nói rằng trận pháp quá nhỏ, đứng không vững, muốn đuổi em ra ngoài.”
Tống Anh cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Lâm Khả Khanh lắc đầu nói: “Không liên quan đến cậu.” Lại nói với tôi: “Bọn họ chỉ muốn đuổi em đi, Tống Anh tình nguyện đi cùng em, em không khuyên được.”
Tôi nhíu mày: “Thật là vô lý, đi, để chị đưa hai em trở về.”
Tống Anh kéo tôi lại, khuôn mặt hơi đỏ: “Khương Lăng, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em.”
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ta, bất lực thở dài: “Em đi theo chị, theo sát một chút.”
Tầng này thật kỳ quái, không nên ở lâu: “Chúng ta lên lầu xem một chút.”
Tống Anh nói nhỏ: “Ở tầng trên chính là phòng phẫu thuật.”
Tôi chăm chú lắng nghe: “Trên lầu có tiếng bước chân, chắc là có người, đi.”
Tôi đưa họ lên tầng bảy, cửa phòng phẫu thuật bị che khuất, bên trong phát ra tiếng sột soạt.
Tôi ra hiệu cho hai người đợi ngoài cửa, sau đó thận trọng bước tới, khẽ mở cửa.
Bên trong có mấy phòng phẫu thuật, mỗi phòng đều có vẻ đang tiến hành phẫu thuật. Vài người mặc áo khoác trắng vây quanh bàn mổ, đèn trên đầu chiếu sáng lấp loá, xem ra có chút rùng rợn.
Tôi bước nhẹ, đến phòng mổ đầu tiên, khi nhìn vào trong, sắc mặt tôi chợt thay đổi.
Những bác sĩ đó căn bản không phẫu thuật gì cả, họ đang ăn.
Không sai, là đang ăn.
Một bệnh nhân đang nằm trên bàn mổ với tình trạng mở khoang lồng ngực, các bác sĩ lấy nội tạng ra khỏi khoang ngực đầy máu và ăn uống rất vui vẻ, tiếng lạch cạch khiến người ta ớn lạnh.
Đột nhiên, tất cả đều quay đầu lại, tôi có thể thấy họ đã bị không còn mí mắt và da miệng, hai hàm răng trơ ra, dính đầy máu.
Tôi nhanh chóng bước ra ngoài, nhìn vào phòng phẫu thuật thứ hai và phòng thứ ba. Các bác sĩ ăn thịt người nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay lại nhìn tôi, khi tôi đến phòng phẫu thuật cuối cùng, tôi mở cửa, nhìn thấy một nhóm người đông đúc.
Một số người mặc áo bác sĩ, một số mặc áo bệnh nhân, bọn họ giống như những xác chết biết đi, chen chúc trong phòng mổ nhỏ này, không nhúc nhích.
Tôi hít thở một hơi, lùi lại một bước, bọn họ đột nhiên di chuyển, toàn bộ quay đầu lại, bọn họ cũng không còn mí mắt và da miệng, dường như tất cả đều biến thành những xác chết đáng sợ.
Tôi nhanh chóng bước ra ngoài, Tống Anh và Lâm Khả Khanh tràn đầy lo lắng và sợ hãi, Tống Anh kéo lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Bên trong còn có người phải không?”
Tôi thì thầm: “Họ vẫn còn sống, nhưng đã sống không bằng chết rồi.”
Tất cả những người này không còn linh hồn nữa, linh hồn của họ đã bị ăn thịt bởi một hồn ma mạnh mẽ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!