Chương 571
Chu Nguyên Hạo tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Khương Lăng, cho dù em lại hận anh, dù sao đây cũng là việc hệ trọng có liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả mọi người, hy vọng em đừng hành động theo cảm tính.”
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú đó của anh, trong lòng tôi liền nhịn không được tức giận, nhưng anh nói đúng, tôi không thể bởi vì yêu hận tình cừu của bản thân, mà lại không để ý đến cả Hoa Quốc.
Tôi đành phải ở lại, khóe miệng Chu Nguyên Hạo hơi hơi cong lên, lúc này, Cao Thanh Hoàng đã đi tới, đứng bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi.”
Chu Nguyên Hạo thấy hai chúng tôi dựa vào nhau gần như vậy, vẻ mặt anh lại trầm xuống.
Hội đấu giá tất nhiên là không tổ chức được, quân đội trực tiếp dựng lều trại ở trên đỉnh núi, người của quân đội, chưởng môn mấy môn phái lớn và gia tộc của giới tu đạo Hoa Quốc cùng nhau ở trong lều thương nghị làm thế nào ứng phó sự việc hai giới chồng lên nhau.
Cao Thanh Hoàng thăm dò một chút bố của anh ta, bây giờ bố anh ta là tổng chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng thật ra người chủ sự chính là Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo thông qua quan hệ, gặp được tầng cao nhất của Hoa Quốc, sau khi mật đàm, anh liền được mời đảm nhiệm chức vụ cố vấn cao cấp cho quân đội, thậm chí được đặc cách trao tặng quân hàm thiếu tướng.
Nghe nói, anh còn giao cho quốc gia một số lớn vật tư linh năng, trang bị mà những binh lính đó mặc trên người, phần nhiều đều là xuất ra từ trong tay của anh.
Trong lòng tôi yên lặng, trách không được kí hiệu trên những trang bị đó không phải là ký hiệu của nhân gian, mà là quỷ thư của địa ngục, thì ra là do anh chủ trì việc chế tạo.
Anh thân là quỷ đế, đồ ngon thứ tốt nhất định không thiếu, hơn nữa tận thế sắp xảy ra rồi, nghĩ đến sự tín nhiệm và ủng hộ của cấp trên, căn bản không phải đang nói chơi.
Tôi đi vào lều, bên trong bày một cái bàn hội nghị hình e lip, rất nhiều người đều đã ngồi xuống, tôi vừa thấy, chỗ ngồi sắp xếp cho tôi là ở bên cạnh Chu Nguyên Hạo, mặt tôi hơi đen lại, đi tới bên cạnh Trương Hoằng Thái, nói: “Chưởng môn Trương, chúng ta đổi vị trí, có được không?”
Trương Hoằng Thái nhìn tôi, lại nhìn Chu Nguyên Hạo, phỏng chừng trong lòng đang nghĩ, hai người ồn ào mâu thuẫn, sao lại kéo tôi vào làm gì.
Tôi cũng không có cách nào, ai bảo tôi quen ông nhất chứ.
Ông ta vẫn rất nể tình, nhường lại chỗ ngồi cho tôi, chính mình ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên Hạo, vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo có chút không tốt, nhìn thoáng qua tôi, đáy mắt anh có một nỗi khổ riêng.
Tôi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không phát hiện ra.