Anh ta cười khẩy một tiếng, ấn xuống bả vai bị nữ quỷ mang mặt nạ quỷ cắn, cô để lộ ra một gương mặt con gái bình thường, nói: “Không ngờ lại là người cùng nghề. Cô là người nuôi quỷ sao? Thầy của cô là ai?”
Trong lòng tôi có chút thấp thỏm, vốn cho là anh ta chỉ là người bình thường thì tôi còn có thể đối phó, nhưng nếu như cũng là người tu đạo thì không biết thực lực đạo pháp của anh ta sẽ như thế nào.
Tôi vẫn phải cẩn thận, không thể cho anh ta biết bí mật của tôi.
“Tôi không quan tâm cô là người của gia tộc nào. Nếu đã dám khiêu khích trên đầu của tôi thì hôm nay đừng hòng còn sống mà trở về.” Anh ta lui về sau một bước, chỗ đứng hai người lập tức gần thêm một bước, anh ta rút súng chỉa ngay về phía tôi.
Không ngờ anh ta lại có súng!
Hơn nữa hai người kia cũng không phải lưu manh bình thường, từ thế đứng và bản lĩnh của bọn họ là có thể thấy bọn họ nhất định là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc đấy. Tướng mạo của bọn họ có chút giống người Đông Nam Á, chẳng lẽ bọn chúng có bối cảnh là quân đội Đông Nam Á?
Thật sự là tỉnh sai rồi!
Tôi cắn răng. Không được, tôi phải nghĩ cách.
Trong tay của tôi còn có một nữ quỷ, nhưng muốn đối phó hai quân nhân cầm súng thì rất khó khăn, huống chỉ còn có một Triệu Vĩ Hùng tinh thông quỷ thuật đang nhìn chằm chẳm. Nhưng mà, Triệu Vĩ Hùng trì hoãn mãi không có hạ lệnh ra tay, tôi cảm thấy hình như anh ta đang bắn khoăn cái gì đó. Đúng rồi, anh ta hỏi thầy tôi là ai, nói không chừng là sợ thầy của tôi sẽ đến báo thù. Người nuôi quỷ phần lớn độc lại độc vãng, nhưng nhất định là có thầy dạy đấy. Trong mắt anh ta tôi còn trẻ như vậy nhưng lại có thể thu phục hai con ác quỷ, thực lực thầy của tôi khẳng định không tầm thường.
Tôi lấy lại bình tĩnh, quyết định trước lừa trước tính tiếp.
“Anh thật sự muốn giết tôi?” Tôi cười khẩy, nói: “Vậy anh cần phải suy nghĩ kỹ, nếu tôi mà chết thì thầy của tôi nhất định sẽ phát động tất cả lực lượng để đuổi giết anh. Chọc vào thầy của tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý muốn sống không được muốn chết không xong đi.”
Trên gương mặt dữ tợn của Triệu Vĩ Hùng run lên hai cái: “Cô uy hiếp tôi ư? Triệu Vĩ Hùng tôi đây là mà sợ ư?”
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn anh ta, cười nói: “Anh có thể thử xem, tôi dám cam đoan rằng nếu như hôm nay tôi chết ở đây thì nhất định không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Anh ta đã im lặng. Tôi đã đoán đúng, anh ta sợ.
Ngay khi chúng tôi chiến tranh lạnh giăng co, cửa cuốn mành đột nhiên bị vang lên một tiếng và bị mở ra, tiếp đó chính là một đội đặc công võ trang đầy đủ vọt vào.
Gương mặt Triệu Vĩ Hùng thay đổi, hô to: “Nổ súng.
Thân thể của tôi thấp bé, ngay khi một người tới thì liền chui xuống dưới cái bàn trước mặt.
Tiếng súng vang lên, tôi không nghĩ tới, tôi lại có thể gặp phải một trận bắn nhau, quá trình này còn muốn kích thích hơn so với điện ảnh, tôi có thể cảm nhận được viên đạn trên không trung bay đến bay đi, hồ cá bị đánh vỡ, nước biển tanh hôi chảy đầy đất.
Đột nhiên một đôi tay duỗi tới, nắm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra ngoài từ dưới bàn.
“Chu Nguyên Hạo?” Tôi kêu lên.
“Đi theo anh” Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói, mang theo tôi đi thẳng một đường, đi ra từ cửa hông.
“Đợi một chút.” Tôi gọi anh, quay người nhặt lên một khối sắt vụn, dùng để cài then cho cửa hông, tuyệt đối không thể để cho Triệu Vĩ Hùng chạy thoát được.
Sớm đã có một chiếc màu đen xe ngừng ở bên ngoài, chúng tôi lên xe, tôi thấy lái xe chính là chú Trịnh, không nhịn được nói: “Chú Trịnh, lần này chủ rất ít xuất hiện, sao chủ không lái chiếc Maserati ấy?”
Hình như chú Trịnh có chút lặng thinh, chủ không nói gì.
Trong giọng điệu của Chu Nguyên Hạo có hơi bất đắc dĩ: “Em thật sự là đi gây chuyện, đi ra ngoài thư giãn thôi mà cũng có thể làm ra chuyện lớn như vậy được.”
“Ai bảo vận khí của em không tốt chứ.” Tôi cũng rất phiền muộn: “Từ sau khi gặp được anh thì không có một chuyện tốt, cho dù em không ra khỏi cửa thì cũng phải gặp quỷ.”
Chu Nguyên Hạo bị tôi nói tới á khẩu không trả lời được, cẩn thận suy nghĩ thì thật đúng là vậy, tôi của 23 năm trước ngay cả một con quỷ cũng chưa từng thấy qua, hai tháng này gặp quỷ cũng có thể xếp hàng từ thủ đô đến thành Ma Đô.
“Chuyện này em không cần xen vào nữa.” Chu Nguyên Hạo nói: “Anh sẽ xử lý ổn thỏa, còn tên Triệu Vĩ Hùng kia, hôm nay anh sẽ không để cho anh ta còn sống mà đi ra cửa hàng cá
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, chẳng lẽ là đặc công tập kích cũng là bút tích của anh?
Chu Nguyên Hạo này, thật đúng là thủ đoạn thông thiên.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Những đứa bé gái bị Triệu Vĩ Hùng lừa bán, có biện pháp gì để cứu các em ấy không?”
Chu Nguyên Hạo nhẹ gật đầu: “Chú Trịnh, chú đi làm đi.”
Chú Trịnh nói: “Bà Khương yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”
Cuối cùng thì tôi cũng yên lòng, mà nữ quỷ còn lại cũng đang theo tôi, hình như bà ta rất sợ Chu Nguyên Hạo, vì vậy nên chỉ dám nằm dưới gầm xe, không dám bước vào.
Chu Nguyên Hạo hỏi: “Cái ở phía dưới này em định sắp xếp như thế nào?”
Tôi suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Tìm chùa miếu, tìm cao tăng đắc đạo rồi siêu độ cho bà ta đi.”
“Người ta là do em thu đấy, có khế ước với em, lại còn đạt tới trình ác quỷ rồi, em thật sự cam lòng sao?” Chu Nguyên Hạo hỏi.
Tôi nhún vai, nói: “Thực lực của cô ta là tôi dùng chú thuật để đề cao đấy, nhưng chủ thuật có thời gian hạn chế sau ba ngày nữa thực lực của cô ta lại rơi về cô hồn dã quỷ. Huống chi cô ta đã đủ đáng thương, giúp cô ta sớm đầu thai đi.”
Chủ Trịnh chủ động nói: “Bà Khương, ở Linh Ẩn tự tôi biết một vị thiền sư đức cao vọng trọng, tôi có thể mang theo cô bé này đi câu kiến ông ấy.”
Tôi nhẹ nhàng thở phào, nói: “Cảm ơn chú.”
“Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu chủ đi. Chú Trịnh nói.
Sau đó chs Trịnh ngừng xe ở một cửa hàng lớn, bây giờ chỉ mới chín giờ thôi nhưng cửa hàng còn chưa mở cửa. Tôi thấy lạ bèn liếc nhìn Chu Nguyên Hạo: “Không trở về khách sạn sao?”
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo có hơi không tự nhiên, anh nói: “Anh có nhiều cái muốn tặng cho em”
Anh hiện thân hình, chú Trịnh lấy ra một cái dù màu đen giúp anh chống đỡ, bảo tôi khoác tay của anh. Cửa ra vào của cửa hàng có hai người, một nam một nữ, bọn họ nghênh đón chúng tôi và cung kính nói: “Ông Chu, bà Khương, hoan nghênh.”
Tuy Chu Nguyên Hạo có thực lực rất mạnh, nhưng dù sao cũng là Quỷ Hồn, ánh mặt trời vẫn gây thương tổn anh, bởi vậy sau khi hiện ra thân hình mới cần bụng dù.
Đi vào cửa hàng, chủ Trịnh liền thu dù.
Chu Nguyên Hạo hỏi: “Đều chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tất cả đều chuẩn bị xong” Người nam kia là quản lý của cửa hàng, xoay người khom lưng, nói: “Đều chuẩn bị xong, hai vị, mời.”
Lúc này cả cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ có một cửa hàng dưới tầng lóe lên ánh đèn sáng ngời.
Cartier.
Cartier.
Tôi rất nghi hoặc: “Chu Nguyên Hạo, anh dẫn em đến nơi đây làm gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi cười dịu dàng, nắm tay tôi bước vào trong tiệm. Bảy cô gái hướng dẫn mua hàng mặc quần áo lao động, đang đứng trước quầy và nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Cả phòng là châu báu, khiến cho ánh mắt của tôi cũng bị lé rồi.
“Lâm. Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu, dịu dàng cười nói với tôi rằng: “Chúng ta bên nhau đã lâu, nhưng anh còn chưa tặng em một món quà nào. Em xem xem có thích hay không, thích chọn bao nhiêu món cũng được.
Tôi lập tức bối rối.
Chu Nguyên Hạo gióng trống khua chiêng đấy như vậy, chính là vì tặng quà cho tôi à?
Tôi bước vào trạng thái đần ra, bắp nói: “Cái này… không ổn cho lắm thì phải?”
Thật ra là tôi muốn nói rằng mấy món này quá quý giá rồi, tôi nhận chỉ thấy ngại ngùng. Ai ngờ là anh hiểu lầm ý của tôi, nói: “Cũng đúng, những châu báu này đúng là không được tốt lắm.” Anh quay đầu hỏi người quản lý kia: “Có cái tốt hơn không?”
“Có, có.” Quản lý hoàn toàn xem anh trở thành thần tài: “Hai vị, mời đi theo tôi. Vì đón tiếp vị khách cao quý giống như ông Chu đây, chúng tôi đã đặc biệt mở ra không gian thưởng thức châu báu riêng trong cửa hàng”
Hai vị nữ tiếp viên hướng dẫn mua hàng xinh đẹp vén lên tấm màn nặng màu đỏ thẫm, đằng sau là một gian phòng khách Thục Viện.
Căn phòng này tràn đầy cảm giác Paris nồng nàn, dụng cụ đặt châu báu, đặc biệt là trên bàn trang điểm còn có vài bộ trang sức thuộc hàng cao cấp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!