Chương 497
Ngày hôm ấy, ở trong vườn sau tôi đang tưới nước cho linh thực, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Tư Hoàng Lăng gọi tới, tôi cười nói: “Anh Tư Hoàng Lăng, sao anh biết tôi về Hà Thành vậy?”
Giọng điệu của Tư Hoàng Lăng có hơi trầm ngâm: “Khương Lăng, cô có quen biết một con quỷ gây hạn hán đúng không?”
Tôi sửng sốt một hồi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Gặp nhau rồi hẵng nói.” Tư Hoàng Lăng hẹn gặp tôi ở quán cà phê phía sau trường học chúng tôi.
Khương Kha nói rằng cậu ấy cũng muốn đi theo, Chu Nguyên Hạo cũng hờ hững đáp rằng anh ấy đang rất rảnh rỗi.
Nhất thời tôi không biết phải nói gì, Khương Kha hay dính lấy tôi đã đành, đằng này anh ấy đường đường là chủ nhân của nhà họ Chu, anh thực sự rảnh rỗi đến như vậy hả?
Chúng tôi đến quán cà phê, Tư Hoàng Lăng đã đợi ở đó lâu rồi, anh ấy nhìn thấy chúng tôi đến thì rất ngạc nhiên, Chu Nguyên Hạo thì anh ấy biết rồi, tôi giới thiệu anh ấy với Khương Kha, thằng bé lễ phép gật đầu chào anh ấy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi hỏi: “Chẳng lẽ con quỷ hạn hán đó gây ra rắc rối gì phải không?”.
Tư Hoàng Lăng đưa cho tôi một tập tài liệu dày cộp, tôi vừa cầm lên xem thì ngay lập tức mặt mày tái mét.
Tư Hoàng Lăng nói với chúng tôi rằng trong tuần vừa qua ở Hà Thành đã xảy ra một số vụ án rất kỳ lạ.
Mấy hộ gia đình ở đó đã xảy ra án mạng, trong phòng còn có vết tích của vết cháy bỏng, còn có nơi trong vòng một đêm tất cả vườn hoa trong khu đều héo rũ hết sạch.
Còn những người chết đều là bị hút khô máu mà chết, trên người họ cũng có những vết bỏng rất nghiêm trọng, trông cảnh tượng rất thê thảm và kinh khủng.
Tôi cau mày, chẳng lẽ Tư Không Uy Viễn đang săn mồi ở đây hay sao? Nhưng sau khi hắn ta biến hóa thành phi cương, tuy rằng thích có thích hút máu người đi chăng nữa thì máu người cũng không phải nhu thiết yếu phẩm, thay vào đó hắn ta có thể ăn thức ăn của người được mà, không phải hắn ta nói là muốn sống yên ổn sao? Cho dù hắn ta có thèm khát cảm giác đi săn mồi đi chăng nữa thì không biết lén lút mà ăn sao, sao có thể gióng trống khua chiêng, làm tới mức lộ liễu như vậy?
Tư Hoàng Lăng nghiêm mặt nói: “Nếu thực sự là quỷ gây hạn hán làm thì chúng ta chỉ có thể nhờ một cao thủ ở trụ sở của văn phòng điều tra tài liệu X ở thủ đô ra tay thôi. Bất kể nó có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì tôi tuyệt đối không thể để cho nó tác oai tác quái ở cái đất Hà Thành này được.”
Tôi vội vàng nói: “Hoàng Lăng, trước tiên anh đừng kích động như thế, chờ đến khi tôi hỏi hắn ta cho rõ ràng trước rồi hẵng bàn.”
Tư Hoàng Lăng gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền cô, cô nhớ chú ý an toàn nhé.”
Ra khỏi quán cà phê, tôi gọi cho Tư Không Uy Viễn, điện thoại di động của hắn ta là do tôi mua, cũng may là không đổi số.
“Alo? Khương Lăng đó hả?” Giọng Tư Không Uy Viễn phát ra từ loa điện thoại, giọng hắn ta vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, chẳng khác nào người máy.
“Tướng quân Tư Không, có rảnh gặp tôi một chút không?”
Bên kia im lặng một hồi, rồi nói: “Tôi đang làm việc, cô đến đơn vị của tôi nhé.”
Tôi sửng sốt: “Anh tìm việc làm rồi sao?”