Chương 417
Đại sư Ngũ Chỉ tiến hành những tính toán cẩn thận, ba ngày sau, lúc thiên thời địa lợi thì tầng cửa thứ hai của địa cung sẽ mở ra, cho nên những nhũng người tu đạo ở thành phố Hàn Sơn mới có thể án binh bất động, đều chờ tầng cửa thứ hai mở ra.
Bây giờ hẳn là do nhóm thứ ba của phòng Điều tra X-Files và người của phái Hoa Sơn trấn thủ cùng nhau, để tránh người có ý đồ khác đi vào phá hoại.
Trong lòng tôi thầm giật mình, cha con nhà họ Chu và hai người nam nữ kia lại len lén tới khe núi Hoàng hà, khẳng định là có âm mưu gì đó, chẳng lẽ bọn họ tìm được một con đường khác để đi vào địa cung?
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một cái tay xuất hiện lặng yên không tiếng tiếng động ở sau lưng tôi, vẻ mặt tôi sợ hãi, cả kinh, nhanh chóng xoay người, dao ngắn trong tay đâm thẳng về hướng cổ họng của người kia.
Người nọ nắm tay tôi lại, nói: “Tiểu Lăng, là tôi.”
Tôi nhìn một cái, là Vân Kỳ.
“Vân Kỳ, sao anh lại đến đây?”
Tôi liếc anh ta một cái: “Anh giám sát tôi?”
Vân Kỳ cười khổ nói: “Là tôi lo lắng cho cô, thành phố Hàn Sơn nhiều người tu đạo như vậy, tôi không hy vọng cô xảy ra chuyện.”
Tôi có chút không biết làm sao, anh ta cũng nói đúng sự thật.
Vân Kỳ nháy mắt với tôi một cái, nói: “Muốn cùng nhau đi xem một chút không?”
Tôi gật đầu một cái, anh ta cười nói: “Xem tôi này.”
Nói xong, tháo một cây lau sậy ở bên lưng xuống, ném lên mặt hồ, sau đó ôm eo tôi, hai người dán vào nhau, mũi chân điểm trên cọng lau sậy đó, lấy linh lực truyền vào lau sậy, lao nhanh về phía trước, tốc độ không thua kém gì ca nô.
Chúng tôi bám theo sau chiếc ca nô kia ở xa xa, cũng không biết đã đi bao lâu về phía trước, hai bên đều là những vách đá dốc đứng.
Bỗng nhiên chiếc ca nô có cha con nhà họ Chu đang ngồi dừng lại, bốn người xuống ca nô, lấy mấy thứ đồ giống như là súng ống ở trong túi du lịch ra, bắn một phát súng lên vách đá, bắn ra mấy cái móc leo núi, lao thẳng lên trên, cuối cùng vững vàng móc vào được một vách đá.
Mà đầu kia của sợi cáp thép được thắt bên hông của bọn họ.
Bốn người nhón mũi chân một cái, lấy tốc độ rất nhanh chạy lên trên dọc theo vách đá.
Chúng tôi dừng ở phía xa, nhìn bọn họ leo lên vách đá đến giữa sườn núi, ở chỗ có một cây tùng móc vươn ra, Chu Nguyên Chính chuyển động cổ tay một cái, mấy cây mây và dây leo dài ra từ trong cánh tay của anh ta, chồng chất đập vào trên vách đá.
Một tiếng rào nhỏ vang lên, mấy tảng đá lớn rơi xuống từ trên vách đá, đằng sau tảng đá khổng lồ kia lại lộ ra một sơn động sâu hun hút, bốn người gỡ dây cáp thép ra, chui vào trong hang động.
Tôi kinh ngạc nói: “Chẳng lữ thật sự bị tôi đoán trúng sao? Nơi này đúng thật là một cái cửa khác để đi vào địa cung.”
Vân Kỳ cười nói: “Vào xem xem chẳng phải là sẽ biết sao?”
Dứt lời, mũi chân đạp một cái lên cây lau sậy, cả người bay lên, giống như khinh công trong phim trên ti vi vậy, đạp mấy cái trên mặt nước, chớp mắt đã lên bờ, sau đó nhanh chóng đi lên theo vách đá, như đi trên đất bằng.
Không đến hai, ba phút thì chúng tôi đã đến lối vào của hang động, nhìn vào bên trong thì thấy đen thui, sâu không thấy đáy.