Chương 289
Cuối cùng tôi cũng trút được hơi thở đã kìm nén mấy tháng này, tôi vô cùng hạnh phúc, thủ tục hoàn thành nhanh chóng, tôi lái chiếc xe mới trở về cửa hàng vòng hoa một cách vô cùng vui vẻ, vừa mở cửa ra, tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Một người đàn ông mặc bộ vest giản dị màu đen ngồi trong cửa hàng, trong tay cầm một ly huyết tương, vừa xem TV một cách thích thú, vừa nhấm nháp một cách tao nhã.
Vân Kỳ?
“Anh Vân, anh…… Chẳng phải anh đang ở thành phố Tây An sao?” Sắc mặt tôi có chút cổ quái, không phải là anh ta vẫn luôn đi theo tôi đấy chứ?
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nói: “Sao vậy, không hoan nghênh sao?”
“Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.” Đối mặt với một con quái vật khổng lồ như vậy, tôi chỉ có thể nịnh hót, “Sao anh không nói sớm với tôi một chút, tôi cũng dọn dẹp qua một chút, nơi này loạn như vậy, khiến anh chê cười rồi.”
Vân Kỳ liếc mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng mang theo một ý cười đen tối: “Cẩn thận người bên cạnh cô.”
Trong lòng tôi lộp bộp một chút: “Anh có ý gì?”
Vân Kỳ cười nói: “Cô đừng quên, trước đây ở Hoa Sơn, tên thằng nhóc đánh nhau với Lý chưởng môn, đường đường là đại doãn Âm dương của Âm Dương Liêu, và kẻ trước đó kẻ bị cô giết chết, là thiếu doãn Âm dương.”
Tôi hít một khí lạnh: “Ý của anh là?”
Vân Kỳ cũng không trả lời, chỉ lặp lại nói: “Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, không thể tín nhiệm bất cứ ai.”
Tôi cảm thấy sởn tóc gáy: “Ý của anh là, tên đại doãn Âm Dương này, vẫn luôn ẩn náu bên người tôi?”
“Lời đã nói rồi, sau này cũng chỉ có thể dựa vào chính cô.” Vân Kỳ nói, “Lục lạc trước kia cô mua ở nhà họ Lưu đưa cho tôi.”
Tôi kỳ quái hỏi: “Ngài lấy lục lạc đó làm cái gì?”
Vân Kỳ nói: “Tôi giúp cô sửa.”
Tôi ngây ngốc, dường như anh ta cảm thấy biểu cảm ngây như phỗng của tôi rất thú vị, cười cười, nói: “Còn không mau đi.”
“Ồ, ồ, được.” Tôi cầm lục lạc ra, anh ta nhận lấy nhìn nhìn, bỗng nhiên nở một nụ cười hoài niệm, “Không ngờ rằng, qua lâu như vậy, còn có thể gặp lại thứ này.”
Tôi vội vàng hỏi: “Anh biết lục lạc này sao?”
“Thứ này là đồ của thời kỳ triều nhà Đường.” Anh ta như suy tư gì đó, nói, “Lúc ấy, tôi vừa mới thành hình.”
Lúc này tôi mới nhớ tới, sau cái ngày vườn Phù Dung Đại Đường, tôi đi kiểm tra tư liệu, trời phù hộ là niên hiệu của Lí Việp Đường Chiêu Tông triều đại nhà Đường những năm cuối .
Lúc ấy, triều đại nhà Đường đã mép mé bờ vực sụp đổ, nơi nơi đều là quân phiệt cát cứ, chiến loạn thường xuyên, người chết vô số, mười nhà chín không, cảnh tượng vô cùng hoang phế.
Cũng khó trách khi đó sẽ hoá sinh ra một con quỷ lớn mạnh như vậy.
“Một tuần sau, tôi sẽ nói cho cô nơi tới lấy lục lạc.”
Vân Kỳ đứng dậy chào tạm biệt, tôi không nhịn được hỏi: “Vì sao anh muốn giúp tôi?”
Vân Kỳ quay đầu nhìn tôi, đáy mắt có vài phần hoài niệm, phảng phất xuyên thấu qua tôi thấy được những người khác.
“Tôi làm việc, chỉ xem bản thân tôi vui hay không, chưa bao giờ hỏi vì sao.”
Nói xong, hắn quay lưng, cả người ẩn vào trong bóng đêm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.