Chương 2: Anh họ hung ác
Cửa phòng ngủ mở ra, một người đàn ông vóc người gây quốc đi ra, tôi kinh ngạc hỏi. “Hùng Huy? Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Hùng Huy là anh họ của tôi, mẹ của anh ta và mẹ tôi chính là chị em ruột. Người anh họ này của tôi là thuộc dạng không học vấn, không nghề nghiệp, sau khi tốt nghiệp trung học thì không đi học nữa, vẫn luôn lêu lổng cùng một đám côn đồ trong xã hội. Trên tay anh ta có cầm một tấm thẻ ngân hàng, tôi vừa ngạc nhiên cũng vừa tức giận: “Anh thẻ ngân hàng của tôi làm gì?”
Hùng Huy xông lên lôi kéo tôi rồi nói: “Khương Lăng, anh đã tới bước cùng đường rồi, em giúp anh một chút đi, cho anh mượn ba mươi triệu đi”
Tôi nghe anh ta vừa mở miệng là muốn ba mươi triệu thì tức giận tới muốn run: “Anh lại đi đánh bạc sao?” “Anh vay nặng lãi ba mươi triệu, nếu như tuần này không trả được, họ sẽ chặt đứt tay anh đó.” Anh ta ra vẻ đáng thương cầu xin tôi: “Khương Lăng, anh biết em vừa kiếm lời được ba trăm triệu, trước tiên em cho anh mượn được không? Sau này anh sẽ trả lại cho em” “Ba trăm triệu kia tôi đã đưa cho người khác từ sớm rồi.” Tôi vội vàng nói.
Anh ta gấp gáp: “Khương Lăng, em thật sự muốn anh chết sao? Em đừng quên, trước kia bố em bị bệnh, mẹ anh cũng cho em mượn hơn ba mươi triệu đó.”
Lúc bổ sinh bệnh đúng là dì hai có cho tôi mượn tiền, nhưng trước đó thân thể bố tôi vẫn còn tốt, giúp bọn họ càng nhiều hơn, lúc đó anh họ chỉ thích ra ngoài cờ bạc, không có tiền đều tới hỏi mượn bố tôi, cũng không biết mượn hết bao nhiêu, nhưng xưa nay mấy chuyện này nhà tôi còn không tính tới
Bố tôi là người hiền lành thành thật, tính tình rất tốt cũng không giục nợ anh ta, lúc bố tôi bị bệnh, anh họ không thấy mặt mũi đâu cả, dì hai cầm ba mươi triệu cho tôi mượn, nói đây là số tiền cuối cùng nhà họ còn lại.
Lúc ấy tôi tin, sau này tôi mới nghe được một tin đồn, nói là họ buôn bán thủy sản nên khoảng thời gian đó tình hình rất tốt, kiểm được không ít tiền.
Lúc đầu tôi cảm thấy, chỉ cần người ta cho tôi mượn thì tôi nên nhớ kỹ lòng tốt của người ta, nhưng sau này nhà họ luôn dùng cái cớ này để đòi hỏi tiền từ tôi, ba mươi triệu kia cũng đã trả đủ từ sớm rồi, sau này còn cho họ mượn vụn vặn vài chục triệu, nếu không phải vì họ, thì khoản nợ của bố tôi cũng đã được trả xong xuôi từ sớm rồi. “Tôi không có!” Tôi hất tay anh ta ra. “Trong thẻ căn bản không có tiền, không tin anh có thể đi tới ngân hàng kiểm tra.
Anh ta biết tôi không cho mượn, nên lộ ra vẻ mặt tàn nhân, các độc, đưa tay bóp cổ của tôi, giận dữ hét to: “Cái đồ vô ơn này, nói mau, tiền để ở đâu?”
Tôi liều mạng giãy giụa: “Tôi không có tiền, thật sự là tôi không có tiền, số tiền mà tôi kiếm được còn phải đưa cho chủ nợ, bên người cũng chỉ có mấy triệu đồng thôi. Anh ta lập tức hất tôi xuống trên số pha, quay người đi lục túi xách của tôi, đổ hết đồ trong đó xuống, chỉ tìm được mấy triệu tiền lẻ thôi”
Anh ta tức giận thở hổn hển nhìn về phía tôi, tôi vô cùng sợ, hoảng sợ co rúm cả người lại, đột nhiên tôi nhận ra ánh mắt của anh ta không đúng lắm, anh ta đi tới bưng lấy mặt của tôi, cười âm hiểm nói: “Không nghĩ tới gần đây da dẻ của em lại đẹp như vậy, người giống như em, nếu có thể chiếu phim đen thì cũng kiếm được vài chục triệu đấy. Chỉ cần em đóng vai công chúa trong phim đen thì không bao lâu sau đã có thể giúp anh trả xong tiền rồi.” “Anh điên rồi hả?” Tôi dùng sức đẩy anh ta ra. “Tôi là em họ ruột của anh đó”
“Anh tới hôn em nha em họ! Ngay cả tiền cũng không chịu cho mượn, anh không có loại em họ vô ơn như này, đi, bây giờ theo anh đi tìm anh Lý” Anh ta bắt lấy cánh tay của tôi, lại bị tôi mạnh mẽ đá cho một cú, anh ta giận dữ, hùng hổ nhào lên: “Lại còn dám đá tạo, ông đây dạy mày làm người trước đã! Anh ta nói xong thì lập tức xé phăng áo của tôi ra, tôi liều mạng đánh anh ta, lại bị anh ta quảng cho một bạt tai, đánh tới mức mà tôi chóng mặt ngất đi luôn.
Ngay tại lúc anh ta muốn luồn tay vào trong quân của tôi, đột nhiên tôi nghe được một tiếng hét thảm thiết, sau đó anh ta ôm lấy đầu mình lùi lại mấy bước, từ trong ngón tay chảy ra toàn là máu. không biết từ lúc nào, tôi vớ được cái bình hoa trên bàn đập ngay vào đầu anh ta, anh ra rống lên: “Mày dám đánh tao sao!” Mặt mũi của anh ta tràn đầy vẻ ác nghiệt nhào tới chỗ tôi lần nữa, lại không biết thứ gì đẩy tôi một cái rồi tôi lại đụng trúng anh ta, khiến anh ta bị lăn trên đồng vụn, mảnh vỡ thuỷ tinh cảm đây mặt mũi và cả người.
Anh ta kêu thảm thiết một tiếng rồi đứng lên, hung tợn trừng mắt với tôi: “Ông đây đi trước.
Khi anh ta chạy đi nhưng vẫn không quên lấy theo mấy triệu lẻ trong ví của tôi.
Tôi nhìn đảm thủy tinh trên mặt đất, cái bàn này cách mình xa như vậy, chẳng lẽ là bình hoa tự bay tới sao? Trong phòng khách của tôi có một tấm gương rất to, tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua tấm gương, bỗng nhiên tôi trông thấy phía sau mình đứng một người.
Tôi hét lớn một tiếng, tay của anh ấy lập tức với qua, ghim chặt
Là Chu Nguyên Hạo! cổ của tôi, bờ mỗi dân chặt bên lỗ tại của tôi, vô cùng lạnh, lạnh đến mức khiến tôi không ngừng phát run. “Em lại dám trốn tôi sao. Anh ấy tức giận, bóp chặt cổ của tôi, tôi sắp hít thở không nổi nữa.
Một bên vừa giãy giua, một bên tôi vừa cầu xin tha thứ “Van cầu anh thả tôi đi, tôi chắc chắn, ngày mai tôi sẽ cuộn năm người khác cho anh, không, mười người giấy luôn, tất cả đều là mặt của những ngôi sao nữ đang hot nhất hiện nay, tôi chắc chắn anh sẽ hải lòng”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, tôi cảm giác bốn phía dường như giảm xuống thêm hai độ nữa, anh ấy buông tôi ra, tôi còn tưởng rằng mình trốn thoát một kiếp, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, anh ấy lại bể tôi lên lần nữa, hung hăng chống tôi lên trên vách tường. “Nhưng tôi chỉ muốn em mà thôi.” Anh nhẹ nhấp môi nhỏ giọng nói.
Lần này anh ấy vô cùng thỏ bạo, tôi bị đau đến mức chỉ biết khóc, cuối cùng tất cả đều là tiếng khóc, cũng không biết anh giày vò tôi bao lâu, bất chợt anh đưa tay đè xuống lồng ngực của tôi, sau đó nói: “Em là sủng vật của tôi, đây chính là do em đồng ý rồi, tuyệt đối không thể đổi ý. Tôi muốn làm ra một cái ký hiệu trên người của em, nhắc nhở em không nên câu ong dẫn bướm bên ngoài.
Ngực tôi hơi nhỏi lên một hồi, giống như bị lửa đốt bỏng, tôi kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi vào hỗn mê, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên ghế sô pha, toàn thân cả người đều ứ đọng các vết máu tụ, đau đớn toàn thân.
Tôi gỡ áo ngủ ra xem, phát hiện trên ngực mình có thêm một cái hình xăm, một ngôi sao màu đen sáu cánh, giống như hoa văn, xung quanh còn có hơi đó,
Tôi cảm thấy rất uất ức và nhục nhã, trong mắt Chu Nguyên Hạo tôi chẳng khác gì con chó con mèo cả, chỉ là món đồ chơi, muốn đánh dấu lên thì đánh dấu ngay, nói không chừng qua mấy ngày nữa tôi sẽ chết trên tay của anh ấy mất thôi. Tôi đương nhiên không can tâm, tôi mới hai mươi ba tuổi thôi
Ở thành phố Hà Thành có không ít chùa miếu, tôi nghe nói chùa Hồng Quang rất linh nghiệm, hòa thượng trong chùa đều là cao tăng đắc đạo cả, nói không chừng sẽ có biện pháp. Tôi vội vàng chạy tới chùa Hồng Quang, trong chùa người viếng động nghìn nghịt, tôi mua ba cây nhanh, đi tới đốt bên ngoài lư hương trước bảo điện Đại Hưng, cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái lạy ba lạy.
Ngay lúc này, tôi nghe được một người nói với tôi: “Cô gái nhỏ, đừng lạy làm gì, lay cũng vô dụng thôi. Phật tổ căn bản không muốn nhận hương của cô đâu.” Tôi nhìn qua, tôi vẫn đốt ba cây nhanh kia lên, nhưng vẫn không ra khỏi, tôi có hơi sợ hãi, nhìn qua người nói chuyện kia một chút, là một người hòa thượng đang cầm một cái chối quét rác trong tay. “Nhất định là những có vấn đề” Tôi vẫn không chết tâm, nói: “Đồ gian thương kia bán là thứ gì vậy chứ? Tôi tìm một cho khác để mua.
Tôi đổi sang một cửa tiệm khác lại mua ba cây nhang, cầm về đây đốt lên, vẫn không có khỏi bốc ra, còn nhang của những người khác đều vô cùng bình thường chỉ có tôi là thật sự bất thường như vay.
Tôi bắt lấy tay người hòa thượng quét rác kia, mang theo giọng điệu khóc nức nở nói: “Sư phụ, vì sao tôi lại bị như vậy? Tôi không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao Phật Tổ không giúp tôi chứ?”
Hòa Thượng thở dài, chỉ chỉ vào bên rút quẻ rồi nói: “Tôi chỉ là người quét rác, không giúp được cô, cô vẫn nên đi cầu một quẻ thì hon.”
Tôi không có cách nào khác, đành phải đi tới chỗ rút quẻ, mở ra quẻ số năm, trên đó viết một câu thơ: Muốn thảo chuông thì cần tìm người buộc chuông. “Sư phụ, đây là có ý gì?”
Tôi hỏi vị hòa thượng giải quẻ, vị hòa thượng nhìn qua một chút nói: “Cái này có ý là bây giờ cô gặp phải chuyện khó xử, người khác đều không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô thôi.”
Dựa vào chính mình sao? Nếu tôi có cách thì còn tới nơi này cầu Phật Tổ làm gì chứ?
Tôi muốn gặp trụ trì chùa, kết quả người ta nói cho tôi biết, muốn gặp đại sự một lần phải tốn chín mươi triệu, còn phải hẹn trước, xếp hàng tới sáu tháng cuối năm luôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!