Chương 112: Trở về trường học
Phải một lúc lâu sau, Sư phụ Tín Thiện mới thu tay lại, lui ra khỏi trận pháp, ông lão kia bước nhanh về phía trước hỏi: “Sư phụ Tín Thiện, không biết cháu của tôi…”
“Ông Chu, lần này xảy ra chuyện, chuyện của Nguyên Hạo sắp thành lại hỏng mất rồi.” Sư phụ Tín Thiện thở dài nói.
Ông lão vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Lẽ nào thật sự không còn cách nào nữa sao?”
Sư phụ Tín Thiện nói: “Ông Chu đừng vội, tuy rằng việc sắp thành lại hỏng, nhưng may mà nhờ có cô Khương Lăng kịp thời sửa lại trận pháp, vẫn có biện pháp khắc phục.”
Ông lão nhìn tôi, đánh giá một lần từ trên xuống dưới: “Cháu là Khương Lăng sao?”
Tôi gật đầu nói: “Chào ông Chu ạ.”
Ông Chu dịu dàng nói: “Đừng gọi ông xa lạ như vậy, từ nay về sau cứ gọi ông là ông nội đi.”
Lòng tôi như nhẹ nhõm một nửa, nói: “Vâng, ông nội Chu.”
Ông Chu lại hỏi: “Sư phụ Tín Thiện, có cách nào khắc phục không?”
Đại sư Tín Thiện nói: “Để trận pháp này tiếp tục giữ ấm cho Nguyên Hạo trong một năm, sau đó thực hành phương pháp bảy âm và bảy dương.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Vậy là một năm nay linh hồn của Nguyên Hạo đều phải ở trong thể xác sao?”
Lời vừa nói ra, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Đại sư Tín Thiện mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi, rời khỏi thể xác, gặp nữ thí chủ, đối với Nguyên Hạo rất có ích. Linh hồn của cậu ấy cần phải được sưởi ấm trong trận pháp một tháng, sau một tháng là có thể ở bên cạnh nữ thí chủ rồi.”
Cùng lắm chỉ là một tháng mà thôi, tôi nắm chặt tay, đừng nói là một tháng, dù có là một năm thì tôi cũng đợi.
Đại sư Tín Thiện nói: “Có lẽ đây là một chuyện tốt, Cửu Tử Phục Sinh chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội sống lại, nhưng ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố có những ngôi mộ cổ tồn tại đến nay, nếu như đi vào mộ thất thực hiện nghi thức cuối cùng, cơ hội thành công sẽ được tăng lên rất nhiều.”
Tôi không nhịn được nói: “Sư phụ, ngôi mộ cổ đó đã bị tổ một của văn phòng điều tra lưu trữ tiếp quản rồi.”
Sư phụ Tín Thiện cười nói: “Không cần quản bọn họ làm gì, mấy đứa nhỏ tổ một không thể phá vỡ được trận pháp của Tướng quân Liễu. Là cô, nữ thí chủ, trong thời gian một năm này, cô nhất định phải thăng lên cấp bốn, đột phá lên cấp bốn rồi, tương lai mới có thể sống sót trong lăng mộ của Tướng quân Liễu.”
Ông Chu trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đứa nhỏ này vừa mới đột phá cấp hai đúng không? Trong vòng một năm nữa sẽ đột phá cấp bốn sao? Làm sao có khả năng?”
Sư phụ Tín Thiện nói: “Ông Chu, chắc là ông không biết, cô gái nhỏ này mới tập luyện được vài tháng, mặc dù nói cô ấy từ nhỏ đã có nền móng, nhưng cô ấy có thể tiến bộ nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đây chính là thiên tài khó tìm đấy.”
Ánh mắt của ông Chu nhìn tôi thêm vài phần tán thưởng, cảm thán nói: “Hậu sinh khả úy.”
Đại sư Tín Thiện nói: “Về phần Nguyên Hạo, cậu ấy hiện tại là lệ quỷ, trong vòng một năm này nhất định phải đột phá, đạt tới cấp ma tướng.”
“Sư phụ cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh ấy.” Tôi vội vàng nói.
Lời vừa nói ra, tôi liền biết mình lại nói sai rồi, khuôn mặt bỗng chốc đỏ như cái mông khỉ.
Ông Chu cười nói: “Được rồi, được rồi, Khương Lăng, cháu trai yêu quý của ông, ông giao lại cho cháu đó.”
Linh hồn của Chu Nguyên Hạo bị thương, tạm thời không thể hoạt động thân thể, một tháng sau mới có thể tỉnh lại, tôi vốn dĩ muốn ở đây với anh ấy, nhưng Sư phụ Tín Thiện nói thể chất của tôi rất đặc biệt, nếu tôi ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của Cửu Tử Phục Sinh.
Tôi chỉ có thể trở lại Hà Thành, Học viện Mỹ thuật sẽ khai giảng sau mười ngày nữa.
Tôi từng hỏi sư phụ Tín Thiện, Thẩm Tinh Diệp và Chu Nguyên Hạo là anh em, tại sao họ không biết nhau, sư phụ Tín Thiện cười nói, ông ấy chỉ dạy Thẩm Tinh Diệp được ba năm, Thẩm Tinh Diệp và Chu Nguyên Hạo chưa bao giờ gặp mặt, ông ấy cũng không đề cập đến, tất nhiên là họ không biết nhau rồi.
Về chuyện nhà họ Chu, ông Chu không nói cho tôi biết, tôi đoán chắc là một gia tộc tu chân rất lâu đời, dòng họ này có địa vị và thế lực rất lớn.
Mẹ của Chu Nguyên Hạo mất từ sớm, bố của anh ấy đã sớm tái hôn và sinh ra một người em cùng cha khác mẹ là Chu Nguyên Chính.
Nhiều năm trước, một đạo sĩ bí ẩn đã bói cho Chu Văn Mộc một quẻ, nói rằng Chu Nguyên Hạo sinh ra là để khắc bố và mẹ của mình, còn nói sẽ giết em trai của mình, kể từ đó bố và em trai không còn là người thân, mà là kẻ thù.
Tôi thở dài trong lòng, đôi khi, một lời nói có thể thay đổi số phận của một người, huống hồ bây giờ khắp nơi đều có kẻ nói dối, cho nên tôi không thích học thuật xem tướng.
Trở lại Hà Thành, tôi tưởng rằng Khúc Giai Kỳ và Ôn Diệu Noãn đã bị bắt bởi tên đạo sĩ bẩn thỉu kia rồi, nhưng họ vẫn đang ngồi ở nhà, tên đạo sĩ kia đã biến mất.
Hai người họ nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra, sau khi chúng tôi rời đi, tên đạo sĩ kia muốn đuổi theo thì bị Ôn Diệu Noãn ôm chặt tay chân, Khúc Giai Kỳ chỉ vào mũi mắng, đạo sĩ kia nóng lòng bắt lấy Ôn Diệu Noãn, lại không cẩn thận vô tình xé rách quần áo.
Đúng lúc đó có một vài cảnh sát xông vào, động tĩnh ở đây lớn như vậy, hàng xóm liền báo cảnh sát, Khúc Giai Kỳ liền có ý tưởng, cô ấy lập tức xé quần áo của mình, khóc lóc, cầu cứu cảnh sát.
Cảnh sát nhìn thấy cảnh này, nửa đêm, phá cửa xông vào, hành hung hai cô gái, trong đó còn có một cô gái vẫn còn chưa thành niên, vậy có được không? Trực tiếp còng tay, bắt người đạo sĩ kia đi.
Đạo sĩ kia cũng có thể coi là có chút đầu óc, không đả thương cảnh sát bỏ chạy, sau đó lại phạm vào tội hành hung thiếu nữ, đến thời điểm truyền ra ngoài, đừng nói là đối tượng truy nã, sau này dù có đi đâu, đều sẽ bị mọi người hắt hủi khinh thường.
Tôi lại gọi điện cho Tư Hoàng Lăng, muốn gặp vị đạo sĩ kia, hỏi xem ông ta rốt cuộc là do ai chỉ thị đến gặp tôi để gây rắc rối, nhưng Tư Hoàng Lăng nói với tôi rằng tên đạo sĩ kia có người chống lưng, đã được người ta bảo lãnh ra ngoài rồi.
Mặt tôi tối sầm lại một chút, xem ra đã có người ở phía sau ra tay trước, đây là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào nó lại xuất hiện và gây rắc rối cho tôi.
Sau đó, Ôn Diệu Noãn quay lại nhà họ Chu, cô ấy là cấp dưới của chú Trịnh, mà chú Trịnh là người của ông Chu, Chu Văn Mộc không dám ra tay với họ.
Tôi thuyết phục Khúc Giai Kỳ về nhà, nhưng Khúc Giai Kỳ từ chối, ban đầu tôi định để cô ấy ở nhà tôi một thời gian, nhưng có hôm tôi đi mua đồ ăn về, tôi thấy cô ấy đã để lại cho tôi một bức thư, nói rằng thế giới lớn như vậy, cô ấy muốn đi nhìn ngắm, bảo tôi không cần lo lắng cho cô ấy, còn để lại cho tôi số điện thoại, bảo tôi hãy liên lạc với cô ấy bất cứ lúc nào.
Mặt tôi đầy hắc tuyến, cô nhóc này quả là có tài văn chương, có điều cô ấy có một biệt tài, từ trước đến nay chỉ có cô ấy bắt nạt người khác, không ai bắt nạt được cô ấy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, biết được cô ấy vẫn đang an toàn, tôi cũng không lo lắng quá nhiều.
Qua mười ngày yên ổn trong nhà, cuối cùng cũng đến ngày khai giảng ở Học viện Mỹ thuật, tôi thu dọn đồ đạc, kéo vali đến trường.
Học viện Mỹ thuật Hà Thành cách nhà tôi không xa, khuôn viên ngôi trường này tuy không rộng, nhưng không khí học tập rất tốt, con phố nơi ngôi trường tọa lạc đã có tuổi đời hàng chục năm, trông rất cũ kỹ, sinh viên trường mỹ thuật liền vẽ tranh trên tường ở những con đường này nhiều phong cách hội tụ, từ những con phố cũ nát ban đầu bỗng chốc trở nên phong cách hơn, được người dân Hà Thành mệnh danh là đường vẽ nguệch ngoạc.
Nhìn khuôn viên quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, tôi cảm thấy hơi u sầu, sống mũi có chút chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Tôi không ngờ rằng lâu như vậy tôi lại có ngày trở lại và hoàn thành việc học của mình.