Chương 104: Đem bọn họ bắt lại
Sắc mặt ông Phương lộ ra mấy phần mệt mỏi, nói: “Bỏ đi, bỏ đi, các cậu đem cậu ta áp giải tới Nước Mã Lai đi, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại cậu ta nữa.”
“Vâng ạ.” Chấn Điền gọi người đưa hắn ta đi, ông Phương lại nói: “Không được giết cậu ta, dù sao cậu ta cũng là chắt trai của chú Sầm, chú Sầm đối với tôi có ơn nặng như núi, tôi không muốn sau khi xuống dưới kia thì không có mặt mũi gặp chú ấy.”
La Thời Vũ bị kéo đi, ông Phương lạnh nhạt nhìn lấy đám người: “Đều đứng đó làm gì, ngồi xuống hết đi.”
Những người ban đầu đều ủng hộ La Thời Vũ, cả gương mặt đều mang đầy sự thấp thỏm, do dự ngồi xuống, song ông Phương lại không có ý muốn hỏi tội của bọn họ, mở miệng nói: “Hôm nay nếu đã đến đông đủ như thế, tôi sẽ nhân cơ hội này tuyên bố hai việc. Việc đầu tiên, tôi dự định năm sau nghỉ hưu, sau khi tôi nghỉ hưu, thì sẽ do con nuôi của tôi là Bạch Lộ Diệc tiếp quản chức lão đại của Hưng Thịnh.”
Mọi người tất nhiên không nói lời nào, ông Phương vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng cho Bạch Lộ Diệc, là để giúp bản thân có người kế thừa sau này.
“Còn có một chuyện khác nữa.” Ông Phương vỗ vỗ tay của tôi, nói: “Đây là cháu gái một người bạn cũ của tôi, sau khi tôi chết, tất cả di sản của tôi, đều để cho con bé.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về trên người tôi, trong chốc lát tôi liền hoang mang: “Ông Phương… Đây…”
Ông Phương nói: “Con gái à, mạng của ông đều là do bà nội con cho, không có mẹ Bảy, thì ông sớm đã chết vào bốn mươi năm trước rồi, hiện giờ ông ngoài đứa con nuôi này, cũng không còn hậu thế nào khác nữa, Hưng Thịnh giao cho nó, ông cũng yên tâm phần nào. Còn về tiền tài cổ vật, những thứ đó ông toàn bộ đều để cho con, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ông rồi.”
Tôi còn muốn nói, ông Phương trực tiếp nói: “Nếu như con còn không đồng ý, thì là không đem ông già này coi ra gì rồi. Khiến ta chết cũng không thể nhắm mắt.”
Những lời năn nỉ thế này, tôi có thể nói không đồng ý được sao?
“Được rồi.” Ông Phương xua xua tay: “Tôi cũng mệt rồi, đưa tôi quay về nghỉ ngơi đi. Sau này Hưng Thịnh có việc gì, các người cứ đi hỏi Bạch Lộ Diệc ấy.”
Mọi người ngay ngắn đứng dậy, tiễn ông rời đi. Tôi bất ngờ trở thành người kế thừa của một khối tài sản khổng lồ, trong đầu vẫn luôn hoang mang.
Sau khi theo ông Phương về nhà, ông Phương gọi tôi đến phòng làm việc của ông, đích thân ông mở ra ngách bí mật trong phòng, trong đó có một chiếc rương sắt, trong rương sắt chứa vô số vàng bạc châu báu, còn có những viên kim cương to nhỏ tựa như trứng chim bồ câu. Ông lấy từ bên trong lấy ra một chiếc hộp làm từ ngọc mỡ dê, nói: “Đây là vào hai mươi năm trước, ông ở trường đấu giá tiêu mười tám tỷ đồng mới lấy được, nghe nói là đan dược từ một đại sư luyện đan thời cổ đại luyện thành, gọi là cái gì mà Nhất Nguyên Đan.”
Khắp đầu tôi ngùn ngụt hắc tuyến, lại còn Nhất Nguyên Đan, đây cũng chẳng phải tiểu thuyết huyền huyễn đâu.
“Nghe nói, loại đan dược này, sau khi uống vào, có thể khiến nội lực của người tu hành tăng cao.” Ông Phương nói: “Ông cũng không biết là thật hay là giả, năm đó lúc đấu giá, gần như chẳng ai tin, suýt chút nữa thì chẳng ai thèm đấu. Bởi vì bà nội con, cho nên đối với việc tu hành ông cũng biết một ít, liền tiêu tiền mua lại, dự định sau này có gặp mặt, ông sẽ tặng cho bà nội con.” Nói đến đây, ánh mắt ông ấy lộ lên một nỗi phiền muộn.
“Cuối cùng thì ông vẫn không thể đem nó tặng cho bà nội con.” Ông Phương thở dài một hơi, đem chiếc hộp ngọc đưa qua cho tôi: “Con nhận lấy đi, coi như là ông đã tặng cho mẹ Bảy rồi.”
Tuy rằng không tin, thế nhưng đây là nỗi tưởng nhớ đến của một người bạn cũ, tôi không thể từ chối được. Nhận lấy chiếc hộp ngọc, tôi và ông Phương lại cùng nhau nói chuyện, sau đó đứng dậy tạm biệt. Ông Phương muốn giữ tôi ở lại vài ba hôm, tôi khước từ nói muốn về đại lục làm việc, ông ấy mới không níu lại nữa, chỉ bảo tôi một khi có thời gian rảnh rỗi, quay lại cảng đảo để thăm ông ấy. Sau khi chào tạm biệt Bạch Lộ Diệc và Trương Kiến Trì, tôi lại đến biệt thự của Chu Nguyên Hạo thu dọn một chút, sau đó cùng với Ôn Diệu Noãn ngồi lên máy bay quay về Hà Thành.
Về đến nhà, cách ngày Chu Nguyên Hạo quay về còn thời gian một ngày nữa, Ôn Diệu Noãn cũng sắp sửa quay về rồi, tôi liền đưa Ôn Diệu Noãn đi dạo khắp nơi, mua cho cô ấy một ít quà, cũng coi như là cảm ơn cô ấy mấy ngày nay đã luôn chăm sóc cho tôi. Tôi mua cho cô ấy quần áo và trang sức, cô ấy cứ nằng nặc từ chối, cuối cùng tôi chỉ có thể tặng cho cô ấy mười tấm bùa trấn gian tà, cô ấy đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng nhận lấy.
Tới giờ cơm, tôi đưa cô ấy đến ăn ở một quán đồ chay ngon nhất, sau đó kéo cô ấy đến một quán karaoke cao cấp ca hát. Ôn Diệu Noãn có chút mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy đến những nơi như thế này, chúng tôi đặt thời gian một tiếng ở một phòng hát nhỏ, gọi một chút đồ ăn vặt và bia, hai ly bia vừa xuống bụng, Ôn Diệu Noãn cũng bắt đầu trở nên phóng khoáng hơn, biến thành một ca sĩ thực thụ, vừa cầm lấy micro liền không dừng được nữa.
Giọng ca của Ôn Diệu Noãn rất trong trẻo, rất thích hợp để hát những bài ca tươi vui, còn về tôi, ngũ âm không hoàn chỉnh, ca hát căn bản luôn bị lạc nốt, làm khó cô ấy còn nghe tôi hát hết một bài, lại còn vỗ tay cho tôi.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy bên ngoài vọng vào một trận ồn ào, lúc bắt đầu vốn không muốn quản, song tôi nghe thấy âm thanh này sao mà quen tai đến thế.
Tôi kéo cửa ra nhìn, liền nhìn thấy một tên công tử nhà giàu bị đá một cú vào ngực, lùi về phía sau cả mấy bước, sau đó ngã nhào dưới nền đất. Tuy rằng không bị thương, song coi như mất hết mặt mũi.
Hành lang lúc này đứng đầy người, đa số là những người thích hóng chuyện, tên công tử nhà giàu kia dường như là có chút địa vị, một tên bên cạnh thích coi náo nhiệt chế nhạo nói: “Cậu chủ Chương, hôm nay cậu vậy mà lại bị một cô gái đá, đây thật không giống cậu đó, sao nào, lại đùa giỡn với con gái người ta đó hả?”
Gương mặt của Cậu Chương trở nên đỏ ửng, giận dữ trợn mắt nhìn người kia, nói với mấy người vệ sĩ bên cạnh: “Mấy người đều chết rồi hả! Còn không mau đem cô gái này bắt lại cho tôi!”
Tôi theo hướng anh ta chỉ tay nhìn qua, đối diện chỉ nhìn thấy một cô gái thân mang một chiếc váy hai dây màu đen, chân còn mang đôi tất ren, nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu, là một cô gái yếu ớt mong manh dễ bị gió cuốn bay…
Mới lạ đó!
Hai tay cô ấy nắm chặt, bày ra một tư thế đánh võ, hùng hùng hổ hổ mà kêu lên: “Tên cầm thú, có bản lĩnh thì qua đây, bà cô đây sẽ đánh anh đến nỗi bố mẹ cũng nhận không ra.”
Tôi đỡ trán, đây chẳng phải là cô gái từ Mai Sơn lén trốn ra đây sao? Cô gái lần trước từng gặp qua ở biệt thự của tên ác ma ăn thịt người Lương Gia Trinh, mới chỉ mười bốn tuổi, nhưng võ công rất cao cường, đạo thuật cũng không hề thấp, cô gái này ở đây làm gì, còn ăn mặc thành thế này nữa chứ.
Cậu Chương thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Con khốn, đợi tao bắt được mày rồi, nhất định khiến mày phải chịu nhục ngay tại đây! Mày chẳng qua là một con điếm, còn dám ở trước mặt ông đây giả vờ thanh thuần!”
Tôi ngạc nhiên, con bé này ở đây bán thân sao? Không thể nào, cô bé mới có mười bốn tuổi, còn chưa vị thành niên nữa.
Gương mặt của cô gái trở nên ửng đỏ, giận dữ mắng chửi: “Anh đừng có mà nói bậy bạ! Tôi là bị lừa đến đây! Các anh lừa tôi nói muốn để tôi quay phim gì đó, kết quả là dẫn tôi đến nơi này!”
Đầu tôi ngập tràn hắc tuyến, lời này mà cũng dám tin sao? Cô gái nhỏ này đúng thật còn chưa trải qua khói lửa sự đời mà.
Cậu Chương khà khà cười mấy tiếng: “Bọn họ không lừa mày, đúng thật là để mày đến đóng phim, nhưng mà là phim người lớn đấy. Đợi lát nữa ông đây đem quá trình làm nhục mày ghi lại, đưa lên mạng cho tất cả mọi người đều có thể thưởng thức bộ dạng đê tiện của mày.”
Cô gái dường như nghe không hiểu phim người lớn là có ý gì, thế nhưng những lời sau đó đều nghe hiểu cả, cô ấy vừa tức giận vừa sốt ruột: “Anh quả thật là tên cầm thú, để coi hôm nay tôi có đem anh băm vằm ra không!”
Hai tên vệ sĩ của Cậu Chương liền xông đến, tôi nháy mắt với Ôn Diệu Noãn, Ôn Diệu Noãn ngầm hiểu trong lòng, chạy xông lên dùng một chân đạp vào mặt của một trong hai tên vệ sĩ, đá tên đó mạnh đến nỗi rơi vài chiếc răng, nôn ra một miệng toàn máu, sau đó cô ấy vòng lại đá vào bụng tên còn lại một cú, tên kia lập tức liền co quắp thân mình lại. Chỉ mấy động tác vừa gọn gàng lại dứt khoát đã trực tiếp khiến hai tên vệ sĩ khỏe mạnh, cao ít nhất một mét chín bị quật ngã, những người xung quanh không ngừng kinh hoảng.
“Ai dám quản đến chuyện của ông đây đó hả?” Cậu Chương giận dữ rống lên.
Tôi bước ra, cười hì hì mà nói: “Cậu Chương, cần gì phải tức giận đến thế chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!