“Khuôn mặt không bằng Vũ Tuyết Lam nhưng thân thể nàng ta thì quả là hiếm thấy.” Nghĩ rồi hắn bất giác cười ra mặt.
Một cô nương mặc trang phục màu trắng khác với các cô nương còn lại đứng bên cạnh nữ cầm đầu nói thay lời nàng ta: “Ngươi muốn dỡn mặt với bổn cô nương hả tên tóc hai màu kia. Giờ thì bổn cô nương đây đổi ý rồi, nhìn mặt mũi ngươi cũng khá đẹp trai sẵn đây bổn cô nương đang thiếu phu quân, trông ngươi cũng khá thích hợp.”
Nữ nhân cầm đầu liếc mắt ám hiệu cho lính của mình lên dẫn ba người đi, Võ Thần hô lớn tiếng: “Khoan đã, trước tiên ta muốn biết phải xưng hô với cô nương thế nào đã, dù gì thì chúng ta cũng sắp thành phu thê rồi.”
Cô nương y phục trắng lại nói: “Ha ha ha, ngươi rất thẳng tính, ta rất thích, được, ngươi đã muốn biết ta cũng không ngại nói, ta họ Hạ, tên chỉ có một chữ Uyển, ngươi cứ gọi ta là Hạ Uyển.”
Võ Thần tiến lên thêm bước nữa: “Bộ cô bị câm hả? Sao không tự mình nói.”
Cô nương y phục trắng nói tiếp: “Ta không thích nói.”
“Được được, vậy đi thôi.” Võ Thần nói.
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đi theo bọn lính phía sau: “Tỷ, có biết đại ca đang có ý định gì không?”
“Tỷ làm sao biết được, dù gì chúng ta cũng không còn lương thực nhiều, cứ đi theo đi có khi được bữa ngon, nàng ta chỉ nhắm vào mình huynh ấy thôi, chúng ta cũng coi như là họ hàng của nhà trai nên sẽ được ăn ngon mặc đẹp thôi.”
“Tỷ nói thật không? Tỷ không ghen à?”
“Ta ghen làm gì, ta thừa hiểu trên đời này chẳng ai có thể giữ chân được ai trừ khi người đó tình nguyện ở lại thôi.”
“Đệ phục tỷ thật đấy.”
“Chạy ngựa cũng mệt rồi, nhân cơ hội này chúng ta cứ nghỉ ngơi cho đã đi, mọi việc để huynh ấy chịu được rồi.”
Võ Phong đưa ánh mắt nhìn sang chạm mắt Vũ Tuyết Lam, cả hai nở nụ cười mỉm trên môi, như thể rằng cả hai đang có sự đồng điệu trong suy nghĩ.
Ở phía trước, Võ Thần đang đi cùng Hạ Uyển, nàng ta quay mặt nhìn sang, cô nương y phục trắng nói thay lời nàng ta: “Ta có thể xưng hô thế nào với huynh?”
“Ta tên Võ Thần, thư sinh phía sau là Võ Phong đệ đệ của ta, còn cô nương đi bên cạnh là Vũ Tuyết Lam nương tử của ta.”
“Cái gì, huynh có nương tử rồi sao?” Cô nương y phục trắng hét lên.
Gương mặt nữ cầm đầu tỏ vẻ không ưng ý nhưng bình tĩnh lại nàng ta vẫn cười.
“Nhưng ta không ngại đâu, để cô ta làm thiếp hầu hạ ta cũng được.” Cô nương y phục trắng nói.
“Con nhỏ này điên không trời, ta có nương tử rồi mà vấn thích, mà cũng chả trách được, là ta sinh ra đã có sức hút đặc biệc, chả có cô nương nào chối từ được. Mà sao nhỏ đó phối hợp với nhỏ y phục trắng ăn ý giữ vậy, biết đọc suy nghĩ người khác hả trời. Chưa gì hết đã muốn người ta hầu hạ mình, quả là nhân phẩm có vấn đề, mà cô ta vỗn dĩ là nữ tặc mà, nhân phẩm tốt mới có vấn đề ấy chứ. Mà thôi cứ tìm cách ăn cô ta trước rồi tính sau.” Võ Thần nghĩ.
“Huynh đang nghĩ gì đó?” Cô nương y phục trắng nói.
“Không, ta chỉ đang nghĩ sao lại có người xinh đẹp như Hạ Uyển cô nương thôi.”
Hạ Uyển há to mồm cười, cô nương y phục trắng nói: “Huynh cũng có mắt nhìn đấy.”
“Tỷ, phía trước đại ca nói cái gì mà con nữ tặc đó thích thú thế tỷ?”
“Theo ta suy đoán thì huynh ấy đang khen cô ta đấy.”
Cả bọn đi bộ được nửa giờ thì đến trại của đám nữ tặc, xung quanh có khá nhiều núi lớn nhỏ, trại cũng khá đơn giản và thô sơ, chẳng có dấu hiệu nào của việc cướp bóc triền miên, giàu có xa xỉ cả. Có hồ cá, có vườn rau, có vườn hoa, cũng có cả đàn gà vịt.
Hạ Uyển quay lại nhìn đám lính, cô nương y phục trắng nói: “Các ngươi sắp xếp chỗ ở cho vị cô nương và công tử kia.” Nói rồi nàng ta nhìn sang Võ Thần ánh mắt triều mến, cô nương y phục trắng nói: “Còn huynh ấy thì để ta sắp xếp.”
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong về phòng, sắp xếp đồ đạc xong cậu chạy sang phòng Vũ Tuyết Lam: “Tỷ giờ chúng ta tính sao đây, có hành động gì không?”
“Không cần đâu, ta nghĩ chúng ta cứ nghỉ ngơi, ăn uống no nê đi, huynh ấy vẫn đang còn hưởng thụ lắm chưa có dấu hiệu gì, vả lại bọn người này cũng khá tử tế, chưa làm gì chúng ta. Khi nãy ta nhìn một lượt qua doanh trại thì thấy có vẻ không phải kiểu cướp bóc đâu.”
“Đệ cũng thấy thế, vậy chúng ta cứ nghĩ ngơi xem tùy tình hình tính tiếp, dù gì giờ mọi chuyện cũng chỉ đổ dồn vào ca ca thôi, hai ta cứ thoải mái đi.”
Hạ Uyển dẫn Võ Thần vào phòng rồi ra ngoài: “Huynh ngồi ở đây đợi ta, ta có bất ngờ cho huynh.”
Võ Thần không để ý đến âm thanh nàng ta vừa phát ra, hắn gật gật đầu đồng ý, Hạ Uyển đi ra khỏi phòng hắn lằm bằm: “Bất ngờ gì không biết, nhưng cái chất giọng đó có phải là ta nghe nhầm không, chắc là nhầm thật.”
Hạ Uyển đẩy cửa vào giờ nàng ta nóng bỏng, uyển chuyển trong trang phục thiếu vải trầm trọng hơn, mang theo cây đàn tỳ bà, một chiếc khăn che mặt mỏng làm nàng ta trở nên bí ẩn và quyến rũ. Cánh cửa đóng sập lại, nàng ta õng ẹo lả lướt trước mặt Võ Thần: “Ta biết, nam tử nào cũng không thể cưỡng lại vẻ thu hút của ta, có một chút tài mọn muốn thể hiện cho phu quân tương lại được thưởng thức.” Nói rồi nàng ta ngồi xuống trước mặt hắn.
Khuôn mặt hắn có chút gì sượng sượng, cũng có chút sợ hãi: “Trông nàng ta đi, nhìn như con lăng quăng vậy, giọng nàng ta bị sao thế, đừng có nói là đàn hát đấy nhé.” Hắn vừa dứt suy nghĩ thì âm giọng nàng ta vang lên, gây náo động cảnh vật xung quanh. Phía bên ngoài chim rời khỏi tổ bay tán loạn, chuột hỳ hục nhảy ra khỏi hang bỏ vào rừng.
Đám lính lác của nàng ta tai đã nhét đầy bông nên chẳng nghe thấy điều gì, phía trong phòng Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đang trò chuyện cùng nhau. Võ Phong khèo tay Vũ Tuyết Lam: “Tỷ có nghe thấy tiếng gì không, con gì kêu mà nghe kinh thế, âm thanh này đệ chưa nghe bao giờ.”
“Ta cũng chưa nghe bao giờ, hay chúng ta ra ngoài xem thử nó là loài vật kỳ lạ gì.”
Hai ngươi chạy ra ngoài theo hướng của âm thanh, tiếng gần lại một căn phòng, đưa mắt nhìn vào trong, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đau khổ của Võ Thần khiến Võ Phong bật cười, Vũ Tuyết Lam kịp ngăn cậu lại không để cậu phát thành tiếng. Rồi thì lôi cậu về phòng.
Võ Phong vẫn tiếp tục cười, Vũ Tuyết Lam đi sang chỗ các cô nương kia xin một ít bông nhét vào tai rồi đem về cho Võ Phong: “Nè, đệ nhét tai lại đi, ta mới xin được đấy, bọn họ cũng khá tử tế, nhìn mặt ai cũng vô cảm, hình như họ đã chịu đựng âm thanh này nhiều năm rồi.”
“Tỷ đúng là nhanh thật, giờ thì chúng ta cứ yên tâm ở đây đi, đợi đại ca bỏ chạy thì mình rời đi là được.”
Phía trong phòng Võ Thần, hắn không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, hắn cố thể hiện như đang thèm khát nàng ta rồi thì tiến tới gần xét toạt vạc áo của nàng ta. Ánh mắt Hạ Uyển lúc này như đang đắm chìm trong khí thế của hắn, miệng nàng không thể động đậy nữa, âm thanh cũng dừng lại, tiếng đàn cũng dừng lại.
Nàng ta đang há hốc mồm kinh ngạc trước sự mạnh bạo của Võ Thần, hắn vung mạnh cánh tay nhét mớ áo vừa xé được vào mồm nàng, sau đó thì giật lấy cây đàn vứt sang một bên, rồi ôm mạnh nàng ta vứt lên giường, xé thêm một vạc áo còn lại cột lấy hai tay nàng lên thành giường rồi cố định nàng trên giường, hắn ghé sát lại tai nàng thì thầm: “Như thế này trông nàng sẽ dễ thương hơn đấy, ở đây đợi ta nhé!”
Hạ Uyển đê mê trong ánh mắt hắn, nàng chỉ còn lại cái gật đầu và cái chớp mắt nhẹ thuận theo lời chỉ bảo của hắn. Hắn đứng dậy ra ngoài, nàng ta vẫn liếc mắt nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ của hắn.
Đóng cánh cửa lại hắn đưa tay lên ngoái ngoái vào lỗ tai mình: “Đúng là chưa bao giờ bị tra tấn dã man như này, làm ta mất hết cảm xúc.” Hắn rời khỏi đó đi lanh quanh tìm phòng của Võ Phong.
“Huynh qua đây làm gì, chỗ mỹ nữ thì sao, giấc mơ của huynh còn gì?”
Võ Thần đặt lưng lên giường, vẻ mặt khó chịu: “Thôi đừng có nhắc tới, tai ta sắp điếc rồi đây.”
“Huynh đi rồi nàng ta không đuổi theo bắt lại à?”
“Nàng ta đang nằm trên giường đấy, còn đắm chìm trong sự mê mụi ta chứ còn tâm trí đâu mà đuổi bắt. Đệ thích thì qua bến ấy chiếm tiện nghi nàng ta đi.”
“Đệ không phải là loại đó, sau này đệ sẽ gặp một cô nương xinh đẹp, hiền thục và lương thiện rồi cùng cô ấy bên nhau trọn đời, để chẳng có mơ ước cao sang như huynh đâu, đệ chỉ cần một là đủ rồi.”
“Đệ nói thì hay lắm.”
“Giờ huynh định tính sao? Khi nãy giải quyết ngoài đường luôn được rồi, cũng là do huynh muốn vào đây, giờ thì đệ với Tuyết Lam tỷ không can dự, huynh tự giải quyết đi.”
Võ Thần đứng bật dậy: “Phòng của Tuyết Lam ở đâu.”
“Bên cạnh ấy.”
Võ Thần xông thẳng vào phòng Vũ Tuyết Lam, nàng đang lau lau thanh kiếm của mình, đứng phía sau lưng nàng hắn nói: “Ta không có ý gì với Hạ Uyển đâu, chỉ là ta tò mò thôi, giờ chúng ta rời khỏi đây luôn được không.”
Không thấy Vũ Tuyết Lam phản ứng cũng không nói gì, hắn vòng lên trước: “Nàng đang giận ta sao?”
Vũ Tuyết Lam lúc này nhìn thấy hắn, nàng từ từ lấy hai cục bông trong tai mình ra: “Huynh nói gì, ta không nghe thấy.”
Mặt hắn có chút thất vọng: “Ta nói là chúng ta rời khỏi đây bây giờ luôn nha?”
“Huynh sao thế, trời sắp tối rồi, chúng ta ở lại đây rất tốt mà.”
“Nhưng ta thấy không tốt.”
“Sao thế? Được người đẹp chăm sóc còn không tốt chỗ nào?” Vừa nói nàng vừa cười mĩm.
“Nàng cũng nghe rồi mà, nếu ở lại đây nữa chắc ta điếc mất.”
“Huynh cứ nhìn vào sắc đẹp của nàng ta mà bỏ qua giọng hát, hoặc đừng cho nàng ta hát nói là được rồi.”
Thấy sự lạnh nhạt và bình tĩnh của Vũ Tuyết Lam càng làm hắn buồn trong lòng: “Là nàng ấy thật sự không thích ta sao?”
Hắn giữ chặt hai vai nàng, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Nương tử, nàng thật sự không ghen chút nào sao, ta ở bên cô nương khác khác cũng không sao à?”
Vũ Tuyết Lam nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta có sao thì làm được gì?”
Hắn cúi mắt xuống không dám nhìn thẳng nàng bời vì hắn hổ thẹn, hắn xấu hổ vì ý định ban đầu của hắn muốn vào hang ổ của Hạ Uyển để ăn nàng ta. Nhưng hắn lại không ngờ trước sự quyến rũ của Hạ Uyển chẳng làm hắn có cảm xúc. Hắn thả vai Vũ Tuyết Lam ra, đứng dậy hắn bỏ đi không nhìn lại.
Vũ Tuyết Lam nhìn theo, ánh mắt nàng chất chứa một chút buồn, một chút đau lòng, một chút sợ hãi, sợ hãi rằng nàng quá lạnh lùng như thế có thể một ngày nào đó sẽ thật sự mất đi hắn. Suy cho cùng đó cũng là tính cách của nàng, nàng vẫn mãi là bản thân mình.