Nhưng đột nhiên Tô Nhiễm lại nín họng hẳn luôn á, cô đang nói chuyện với Phó Thiêm Dục và đã lỡ miệng nói ra kế hoạch mà mình đang nghĩ sao? Nhưng Phó Thiêm Dục lại có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó thì hai người họ lại đi vào trong phòng.
Anh đặt cô ngồi xuống giường, nói:
- Em sợ cái gì?
- Phó Thiêm Dục, em… Thật ra em có rất nhiều chuyện muốn nói anh… Và cả cha mẹ nữa… À, có cả anh hai nữa.
Bây giờ trong lòng của Phó Thiêm Dục lại bắt đầu dấy lên một chút lo sợ, vì từ trước đến giờ Tô Nhiễm mà anh biết không phải dạng e ấp như vậy… Nhưng tại sao đột nhiên bây giờ cô lại muốn nói ra sự thật cho anh biết chứ? Mà sự thật gì mà đến cả người anh trai thân thiết như Đoàn Giang Khánh cũng không biết? Lẽ nào là còn có chuyện gì động trời hơn chuyện cô là Alice của bang Mật Thước sao?
Vốn dĩ Phó Thiêm Dục muốn hỏi, nhưng Tô Nhiễm đã nói sẽ chờ khi cha mẹ về nhà, rồi cô cũng sẽ mời anh trai Đoàn Giang Khánh đến Phó gia, đến lúc đó thì anh sẽ biết chuyện mà cô sắp sửa nói ra thôi.
[…]
Hiển nhiên thì buổi trưa hôm đó Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương cũng đã về đến nhà, lúc hai người họ vào nhà thì còn ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Đoàn Giang Khánh, nhưng rồi ba người họ lại đưa mắt nhìn nhau và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc này thì Tô Nhiễm mới mời bốn người, bao gồm cha chồng Phó Cát Tùng, mẹ chồng Thái Vy Ương, chồng Phó Thiêm Dục và anh trai Đoàn Giang Khánh ngồi xuống ghế.
Hít một hơi thật sâu, cô liền nói:
- Thật ra con có chuyện này muốn nói với mọi người.
Nhưng trước tiên thì con phải xin lỗi trước…
Thái Vy Ương không hiểu, nhưng ba người còn lại thì có vẻ không kinh ngạc là mấy, vì trong lòng họ đều đoán được chuyện Tô Nhiễm là Alice, và chính cô cũng đã xác nhận rồi kia mà?
- Thật ra thì con là Alice của bang Mật Thước!
- Hả?
Quả nhiên như dự đoán, chỉ có mỗi mẹ chồng Thái Vy Ương là kinh ngạc há hốc thôi, còn lại ba người đàn ông kia thì khá dửng dưng.
Lúc này Phó Cát Tùng liền lên tiếng:
- Hết rồi?
Nhưng Tô Nhiễm lắc đầu.
Tiếp theo là Đoàn Giang Khánh lại nhìn cô, mỉm cười dịu dàng nói:
- Anh biết từ lâu rồi, nên không ngạc nhiên lắm.
Em gái của anh rất giỏi.
Tô Nhiễm không nói gì mà nhìn sang Phó Thiêm Dục, nhưng vẻ mặt của anh thì có vẻ như anh đã sớm biết rồi, nên hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện này.
Lúc này Thái Vy Ương liền ngơ ngác, ủa tính ra là chỉ có mỗi bà ấy là không biết gì hết đó hả? Chơi gì kì vậy!
- Tiếp theo, chuyện con muốn nói là… Con thật chất là con gái của Đoàn gia, nhưng vì mẹ ruột của con là người thứ ba, nên thân phận không được công nhận… Tên trước kia của con là Đoàn Y Nhiễm!
Chuyện này thì ai cũng biết, nên chẳng có gì phải nói cả.
- Chuyện thứ ba… Ừm… Thật ra thì… Thật ra thì trên đời này chẳng có ai tên là Alan cả… Vai diễn Alan… Cũng là con!
Nghe đến đây thì không Thái Vy Ương kinh ngạc mà ngay cả Phó Cát Tùng, Phó Thiêm Dục hay thậm chí Đoàn Giang Khánh cũng phải hoảng hốt đến mức đứng bật dậy.
Một Phó Cát Tùng là Trung Tướng nhưng lại không thể đoán ra được con dâu của mình chính là người mà đoàn đội luôn truy vết.
Một Thái Vy Ương từ đầu đến cuối đều bị xoay mòng mòng cho đến choáng hết cả mặt.
Một Phó Thiêm Dục cũng không ngờ đến người đầu ấp tay gối với mình lại chính là kẻ mà mình luôn có thành kiến.
Nhưng kinh ngạc nhất có lẽ là Đoàn Giang Khánh, vì Alan mà Đoàn Giang Khánh đã bỏ ra rất nhiều tiền để truy tìm tung tích, sau đó còn thuê một diễn viên với số tiền lớn để đóng giả làm Alan và Alice, nhằm mục đích giúp em gái thoát tội… Cuối cùng thì từ đầu đến cuối chỉ có cô gái Tô Nhiễm này là đứng nhìn họ diễn kịch với nhau.
Phó Thiêm Dục cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, sau đó anh liền nói:
- Vậy lúc trước chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?
- Thật ra thì em cũng không nhớ lắm, tại khi anh làm nhiệm vụ đều đeo mặt nạ, nên em không thể xác nhận được danh tính của anh.
Nhưng năm đó nếu là anh thì anh chết chắc rồi!
Ngay lúc này thì Phó Cát Tùng và Thái Vy Ương cũng đưa nhau lên phòng để chấn chỉnh lại tâm lý đã, còn Đoàn Giang Khánh thì sau một hồi sang chấn tâm lý thì cũng cần không gian yên tĩnh để bình tĩnh lại.
Bây giờ chỉ còn lại Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục nhìn nhau, anh liền bước đến chỗ của cô, nói:
- Tại sao em lại với vậy?
- Anh có biết lúc đó anh đã bắn vào đâu hay không hả? Anh bắt vào bộ phận thay đổi giọng nói của em đó.
Anh có biết lúc đó tên Ma Vương kia đã nổi trận lôi đình, còn nói là em phá hoại tài sản của anh ta, suýt nữa là đá em ra khỏi tổ chức rồi!
Quả nhiên là nói chuyện với Tô Nhiễm thì cần phải nghe đến câu cuối cùng, vì nếu như không nghe hết thì sẽ không thấy được Alan mọi người đều sợ hãi lại tấu hài như vậy.
Nhưng bất chợt Phó Thiêm Dục lại đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nói:
- May mà em không sao.
Tô Nhiễm lúc này mới khó hiểu nhìn anh, sau đó thì cũng vòng tay ôm lấy hông của anh, nói:
- A Trùng… Liệu cha mẹ có giận em không?
- Em đừng lo, họ sẽ không giận em đâu.
- Anh chắc chứ?
Phó Thiêm Dục liền chắc nịch gật đầu.
Nhưng sau đó thì Tô Nhiễm lại tựa đầu vào lồng ngực của anh, nói:
- Vậy anh có giận em không?
- Không có, từ đầu anh đã biết em là Alice rồi.
Nếu như Alice không xấu thì Alan sẽ không xấu… Quả nhiên, mắt nhìn người của anh vẫn luôn tốt, có thể đem được thần tượng của thế giới ngầm đem về nhà.
Em nghĩ xem, oai biết bao nhiêu.
Tô Nhiễm biết rằng hiện tại Phó Thiêm Dục chỉ đang muốn trêu chọc cho cô vui thôi, vì tính cách công việc của Phó Thiêm Dục thì làm sao mà thoải mái được chứ.
Lúc này, Tô Nhiễm liền đẩy anh ra, sau đó liền nhìn vào mắt anh, nói:
- A Trùng, anh có hối hận không?
Phó Thiêm Dục quả nhiên là không bỏ qua cơ hội phát cơm “tró”, anh liền hôn nhẹ lên môi của cô một cái, đáp:
- Không hối hận, từ đầu đến cuối chưa bao giờ anh hối hận cả… Kể cả việc kết hôn với em, ở cùng em, thậm chí là việc yêu em.
Tô Nhiễm, anh mặc kệ em là ai, anh yêu em, từ đầu đến cuối người anh yêu là Tô Nhiễm..