Bước vào bên trong thì cũng không quá đông người, nói sao thì bang Mật Thước ở Italy cũng được xem là tinh anh của tinh anh, nên ai nấy đều có việc riêng của mình, còn những thành viên ở An Thành thì thường là người mới hoặc chưa có kinh nghiệm, nên nếu để so sánh hai bên thì cũng nhìn rất rõ ràng mà.
Khi đi đến chỗ của Tô Thước thì chỉ nhìn thấy anh đang ngồi trước một màn hình lớn, lúc nhìn thấy Tô Nhiễm thì anh ta cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không nói gì, nhưng Dieter lại lên tiếng trước:
- Alice, từ nay Đàn Tâm là người của cô.
- Hả?
Không chỉ Tô Nhiễm kinh ngạc mà ngay cả Đàn Tâm cũng không khỏi bất ngờ, mặc dù theo chị Alice cũng rất tốt, nhưng rõ ràng hôm qua Tô Thước đã nói với cô ấy sẽ cho cô ấy đi theo Alan mà? Tại sao lại đột ngột đổi ý như vậy chứ?
- Không phải… Lão đại, hôm qua anh nói khác mà?
Bây giờ Tô Nhiễm có chút loạn rồi.
Rốt cuộc thì từ nãy đến giờ những người ở đây nói gì vậy? Tại sao cô lại nghe không hiểu gì hết thế này?
Hiển nhiên thì lúc này Chung Tín cũng tốt bụng nói rằng Tô Thước muốn cho Đàn Tâm đi theo cô để học hỏi, mục đích là để giúp đỡ Tô Thước khi quay trở về An Thành, vì anh sợ rằng sau chuyện ngày hôm nay thì Châu gia sẽ đề phòng nhiều hơn, đặc biệt là khi Châu Tiểu Á còn đang bám theo anh như cái đuôi nữa chứ, vì thế nên Tô Thước sẽ đưa Đàn Tâm về An Thành, sau đó sẽ cho cô ấy học ở trường Thiên Hoan, mục đích là tiếp cận và giám sát hành động của Châu Tiểu Á và Châu gia.
Mà người có nhiều mưu mẹo nhất ở bang Mật Thước ngoại trừ Tô Nhiễm ra thì còn có ai sao? Vì để đảm bảo sự an toàn cho Đàn Tâm, nên cách tốt nhất là nên cho cô ấy đi theo Tô Nhiễm học hỏi.
Nhưng trước đó thì Đàn Tâm đã nói lên nguyện vọng của mình, cô ấy muốn theo học cùng Alan, nói thế nào thì Alan cũng có thể tự mình xưng bá ở thế giới ngầm, nhưng anh ấy lại không làm như thế, tính cách đó của Alan đã làm cho Đàn Tâm bị thu hút, và quyết định lấy hình tượng của Alan làm tấm gương cho bản thân noi theo.
Lúc Tô Nhiễm nghe đến đây liền cảm thấy có chút buồn cười, sau đó thì Chung Tín hay Dieter liền nói:
- Người trước mặt cô chính là Alan đấy.
Đàn Tâm cũng ngờ nghệch luôn rồi, hai mắt của cô bé giống như vừa nghe thấy cái gì đó rất kinh khủng, nhưng rồi lúc này Tô Thước mới đưa máy chuyển đổi giọng nói cho cô, Tô Nhiễm nhận lấy, sau đó thì nói vài câu vào đó.
- Em tìm tôi?
Ngay lúc này thì hai mắt của Đàn Tâm đang sáng hơn, không ngờ người mà mình ngày ngày ngưỡng mộ lại là một cô gái, không chỉ là nữ mà còn đảm nhận cả hai vai trò, có lúc thì là anh trai Alan lạnh lùng nhưng đầy uy quyền.
Có khi lại biến thành cô em gái Alice có chút tinh nghịch nhưng lại rất được việc, vốn dĩ nếu họ là hai người khác nhau thì sẽ bù trừ cho nhau… Nhưng đằng này cả Alan và Alice đều là cùng một người… Vậy chẳng phải Tô Nhiễm chính là chiến thần bất khả chiến bại hay sao? Mà điều quan trọng hơn nữa đó là… Tô Nhiễm là nữ! Là nữ đó!
- Chị… Chị… Chị thật sự là Alan sao?
- Làm em thất vọng sao?
Đàn Tâm liền lắc đầu, làm sao có chuyện thất vọng chứ, trái lại cô ấy còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa là đằng khác, đối với ai thì Đàn Tâm không biết, nhưng hình tượng Alan và Alice trong lòng của cô ấy là một tượng đài bất bại.
Tô Thước cũng đã nhìn ra cô gái Đàn Tâm này đã sắp u mê Tô Nhiễm không lối thoát rồi, hiển nhiên thì đây chính là biểu cảm mà anh muốn nhìn thấy nhất.
Bây giờ thì thứ Tô Thước muốn nhìn thấy lại chính là sắc mặt của Phó Thiêm Dục khi biết được người chung chăn gối với mình lại chính là Alan mà mình luôn tìm kiếm, đến lúc đó chắc hẳn biểu cảm của Phó gia, Châu gia và cả Yến gia sẽ rất thú vị đây.
- Được rồi, chuyện tôi muốn nói chỉ có như vậy, giờ thì hai người có thể đi rồi.
Tô Nhiễm đưa ánh mắt không thể tin được về phía của Tô Thước, chuyện anh muốn làm chỉ là đưa cho cô thêm một đệ tử thôi sao? May mà ngay từ đầu không nói vậy đó, cô còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng, khiến buổi sáng này cô còn phải suy nghĩ cách để đánh lừa Phó Thiêm Dục, nếu không phải anh ấy có việc riêng thì cô cũng không biết mình có ra khỏi khách sạn được hay không nữa, ấy vậy mà tên Lão đại này chỉ nói là “Việc chỉ có như vậy?”
- Lão đại, có phải anh quá nhàn rỗi nên muốn kiếm chuyện với tôi đúng không?
- Cũng không phải là vì cô ngày ngày ở Phó gia ăn không ngồi rồi đến buồn chán sao? Tôi chỉ là tốt bụng giúp cô vận động một chút, nếu không thì lần tới Alan xuất hiện với một thân hình quá khổ thì chắc chắn sẽ khiến cho nhiều cô gái chết tâm đấy.
Đối với Chung Tín thì màn đấu khẩu này đã quá quen rồi, như riêng Đàn Tâm thì vẫn không thể tin được trên đời này lại có người dám nói chuyện với Tô Lão đại bằng thái độ đó… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao thì Tô Nhiễm cũng là Alan mà…
- Phải rồi, cô nên đổi tên và lấy một biệt danh khác cho Đàn Tâm đi, cô ấy không thể hoạt động dưới cái tên Đàn Tâm được.
Nghĩ nghĩ một lúc, Tô Nhiễm lại mỉm cười, nói:
- Lucius! Từ nay em sẽ là Lucius.
Chung Tín nghe qua thì cũng gật đầu, Lucius có nghĩa là “Anh sáng” và nhìn Đàn Tâm thì đúng là rất phù hợp với cái tên này.
.