Trong phòng khách quý của một quán trà ở Đông Hải.
Triệu Bắc Lâm ngồi yên bên bàn trà.
Có tổng cộng bảy người đang đứng trước mặt ông ta, những người này đều là đệ tử của Triệu Bắc Lâm.
Tuy so với Trương Toàn Vũ và Hắc Long, thực lực của những người này có yếu hơn một chút.
Nhưng vẫn dư sức đấu với đám lâu la ở Đông Hải.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm hơi nhướng mày hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Bát đâu vậy?”
Người đàn ông cao to đứng thứ hai trong hàng nói: “Sư phụ, chỗ Tiểu Bát đến là bên khu cũ, bên kia hơi kẹt xe, chắc muộn một chút nữa mới có thể trở về”.
Triệu Bắc Lâm gật đầu, hỏi mấy đệ tử: “Lần này mấy đứa ra quân có nhìn thấy người đàn ông phế đi Hắc Long và Tiểu Ngũ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo hiểu biết của con, người kia là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân”.
“Chỉ cần tìm thấy Lưu Đức Luân là có thể tìm thấy người này thôi”.
Nói xong, bên cạnh đã có người tiếp lời: “Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn đàn em của mình đi bắt tên Lưu Đức Luân kia, đánh gãy hai tay hai chân của bọn họ giao cho sư phụ xử lý”.
Triệu Bắc Lâm vừa định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mũi bầm dập, tay phải xụi lơ vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ đòi lại công bằng cho đệ tử với!”
Tên tóc vàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong quán bar.
Vừa nghe thấy chuyện này, mắt Triệu Bắc Lâm lập tức sáng lên.
“Ý con là người nọ chỉ ra một chiêu đã vặn gãy tay của con à?”
Tên tóc vàng lên tục gật đầu: “Sư phụ, tên kia ra tay rất nhanh, đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh ta túm lấy rồi”.
“Hơn nữa sức tay của tên kia còn rất mạnh, dù đệ tử dùng sức thế nào cũng không giãy ra được”.
Bên cạnh lập tức có người nói: “Sư phụ, xem ra người này là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân kia rồi”.
Triệu Bắc Lâm giơ tay sờ râu mình, đăm chiêu suy nghĩ.
Có hai người đàn ông cao to chủ động xin ra trận: “Sư phụ, tụi con sẽ lập tức dẫn người đến quán bar đó bắt tên khốn kia về”.
Triệu Bắc Lâm ngẫm nghĩ, duỗi tay chỉ vào bốn đệ tử, nói với bọn họ; “Mấy đứa đến quán bar ngay!”
“Vâng!”
Đệ tử của Triệu Bắc Lâm đều nổi tiếng vì giỏi đánh nhau, bình thường đều là nhân vật ngang tàng hoành hành trên tỉnh.
Bốn người lập tức lái xe hùng hổ đến quán bar.
Lúc này có rất nhiều nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có người xông vào thì đều sợ đến mức co đầu rụt cổ trong một góc.
Trên sân khấu của quán bar, Hứa Hạo Nhiên còn đang ôm một cây ghita thong thả vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn chợt dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Phong đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Phong đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Phong nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Phong muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Phong cầm một hạt dưa trong tay.