"Điều này có nghĩa là tập đoàn của cô sẽ bỏ lỡ hàng trăm triệu dự án!"
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Miêu Tử Hào: "Giám đốc Miêu, tập đoàn của anh lúc nào cũng dùng cách này để ép người khác sao?"
Miêu Tử Hào ngẩng đầu cười nói: "Còn tùy người đó xấu hay đẹp?"
"Nếu là loại thường thường dạng chung thì cậu đây chả buồn tốn thời gian với cô ta làm gì”.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì được cậu đây để ý tới mới phải!"
Hứa Mộc Tình cũng không thèm nói thêm lời nào, nhanh chóng kéo Lý Phong ra khỏi phòng.
Đúng lúc này, Miêu Tử Hào đột nhiên xông lên, vươn tay muốn nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, bàn tay mà Miêu Tử Hào duỗi ra đã bị Lý Phong chặn lại giữa chừng.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng.
Lý Phong đã vặn cổ tay Miêu Tử Hào.
Hắn hét toáng lên!
Trong phòng đặt trước ở nhà hàng, Miêu Tử Hào kêu gào thảm thiết.
"Sau này đừng đến tập đoàn Lăng Tiêu nữa, nếu không thì thứ gãy không chỉ là tay mày đâu”.
Nghe được lời nói chắc nịch của Lý Phong, Miêu Tử Hào nắm chặt bàn tay phải bị gãy của mình, nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang rời đi với vẻ mặt đầy oán hận.
"Đồ khốn, chờ đấy!"
Ngay khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình rời đi, thư ký của Miêu Tử Hào vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Miêu Tử Hào đau đớn đến toát cả mồ hôi trán, thư ký nhanh chóng nói: "Cậu hai, tôi sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện ngay”.
Miêu Tử Hào đá tên thư ký ra và hét lên: "Ông đây không đến bệnh viện! Ông đây muốn giết người!"
"Tao muốn chơi con khốn Hứa Mộc Tình đó đến chết!"
"Không phải mày nói mày quen một ông chủ tên là Vương Cao Ba ở Đông Hải sao?"
"Gọi ngay cho hắn, tao sẽ trả 5 triệu! Để hắn đưa Hứa Mộc Tình lên giường của tao đêm nay!"
Sau bữa tối, Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến tòa nhà của tập đoàn.
Nhóm của cô sẽ làm việc thêm giờ cho đến ít nhất là mười giờ tối nay.
Lý Phong ung dung ngồi ở văn phòng bên cạnh, đợi Hứa Mộc Tình cùng tan làm.
Kết quả, Hứa Hạo Nhiên đã gọi điện, gọi anh ra ngoài.
Vài phút sau khi Lý Phong lái xe rời đi, hai chiếc xe tải chạy vào ga ra dưới tầng hầm của tòa nhà.
Đinh!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Mười mấy tên côn đồ gian ác từ trong bước ra.
Những tên này đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Bây giờ là ban đêm, không có nhiều người làm thêm giờ.
Hứa Mộc Tình đang thảo luận về kế hoạch dự án ngày mai với thư ký Trương Hiểu Bình.
"Ầm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đạp tung.
Sau đó, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt mày bặm trợn bước vào.
Hắn liếc nhìn vài người trong phòng họp rồi chỉ vào Hứa Mộc Tình cách đó không xa.
"Mang cô ta đi”.
Đột nhiên, mười mấy tên côn đồ hung hãn lao vào.
Trương Hiểu Bình và một số nhân viên vội vàng bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, bọn côn đồ này rất hung tợn nên khi bắt được ai thì liền đánh người đó.
Trương Hiểu Bình bị một tên to con đấm hai cái, nửa khuôn mặt cô ấy sưng tấy hết cả lên.
"Đừng đánh nữa! Các người muốn gì?", Hứa Mộc Tình đứng lên, đối mặt với tên cầm đầu.
"Người đẹp, cô là Hứa Mộc Tình nhỉ”.
"Tôi là Hứa Mộc Tình đây!"
Mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn nắm chặt tay, kiên cường nói.
"Họ đều là nhân viên công sở. Họ chưa từng gặp anh, cũng chưa xúc phạm anh. Sao anh lại đánh họ?"
Tên lưu manh cười lạnh nói: "Cô không cần biết”.
"Cô Hứa, hoặc giờ cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, hoặc chúng tôi sẽ ra tay”.
"Nếu không, tôi sẽ lần lượt bẻ gãy tay chân của những người xung quanh cô”.
Ngay khi nghe thấy những lời này, những nhân viên đã bị đánh ngay lập tức co rúm lại.
Hứa Mộc Tình liếc nhìn xung quanh.
Nhất là khuôn mặt xinh xắn của Trương Hiểu Bình đã bị đánh sưng tấy lên chỉ vì bảo vệ cô.
Hứa Mộc Tình cắn răng nói: "Tôi sẽ đi”.
“Tổng giám đốc, bọn họ không phải người tốt đẹp gì… A!”, Trương Hiểu Bình chưa kịp nói xong đã bị một tên lưu manh đạp ngã xuống đất.