Chương 673: Mày dám đánh tao à
Vừa dứt lời, có mười mấy chiếc xe
Van cách đó không xa nhanh chóng
lái đến.
Trong nháy mắt đã bao vây cả
người cả xe Hứa Hạo Nhiên.
Một đám người từ trên xe ùa xuống.
Ngụy Hải Đông giơ tay chỉ vào Hứa
Hạo Nhiên nói: "Đánh nó cho tao".
Một đám người giơ nắm đấm lao về
phía Hứa Hạo Nhiên và hai người
Hắc Bạch Nhị Sát.
Trong số chúng thậm chí còn có kẻ
lao về phía chiếc xe thương mại.
Lúc một tên đang gắng sức mở cửa
xe ra, bỗng có một bàn chân to lớn
đạp ra ngoài.
Bịch một tiếng.
Tên côn đồ bị đạp trúng văng ra xa.
Tên đó văng qua vạch kẻ đường,
ngã mạnh xuống bồn hoa bên vệ
đường.
Thấy thế, mọi người xung quanh
sững người.
Nhưng người bên trong xe thương
mại cũng không bước ra, cửa xe
vừa bị mở ra lại từ từ đóng lại.
Hứa Hạo Nhiên không cần nghĩ
cũng biết, cái đạp vừa nãy chắc
chắc là tác phẩm của Lý Phong.
Mà một đạp này của Lý Phong cũng
ám chỉ Hứa Hạo Nhiên có thể đánh.
Thế là Hứa Hạo Nhiên hét to với hai
anh em Hắc Bạch phía sau.
"Cả hai còn đứng ngây ra đó làm gì,
lên!"
Hai anh em Hắc Bạch Nhị Sát là cao
thủ cấp Chiến Vương.
Hai người vừa ra tay, đám côn đồ
đã bị đánh văng ra ngoài, miệng
kêu oai oái.
Trong chớp mắt bên cạnh Ngụy Hải
Đông không còn ai nữa.
Hứa Hạo Nhiên cười khẩy bước đến
gần Ngụy Hải Đông.
"Mày định làm gì? Mày đứng có mà
đến đây".
"Anh rể tao là cậu năm nà họ Lý
đấy".
"Anh ấy là Lý Hán Thần, Lý Hán
Thần đấy, nếu mày dám đánh
tao...ối!"
Ngụy Hải Đông còn chưa nói xong,
mắt trái của hắn ta đã bị Hứa Hạo
Nhiên đấm cho đen thui.
Hứa Hạo Nhiên tuy không đánh lại
các cao thủ nhưng đối phó với loại
như Ngụy Hải Đông thì dư sức.
Ngay trên đường cái, Hứa Hạo
Nhiên tay đấm chân đá vào người
Ngụy Hải Đông.
Cả quá trình này, Doanh Tập và
Doanh Tử Hanh ngồi trong xe RollsRoyce đều nhìn thấy.
Doanh Tập chỉ vào Hứa Hạo Nhiên
đang mải mê đánh đấm hỏi: "Người
này là ai thế?"
Doanh Tử Hanh lắc đầu: "Cháu
không biết'.
Doanh Tập không rời mắt khỏi Hứa
Hạo Nhiên, ông ta nhìn chằm chằm
vào từng động tác của Hứa Hạo
Nhiên.
Ông ta phát hiện Hứa Hạo Nhiên
nhìn như không có võ.
Nhưng ra tay có quy luật, chắc chắn
đã từng có cao thủ dạy cho.
Sau đó ánh mắt ông ta nhìn về phía
hai người Hắc Bạch Nhị Sát.
Vừa nãy tốc độ của hai người này
rất nhanh, là cao thủ Chiến Vương
như Doanh Tập cũng chỉ thấy lờ
mờ.
Nếu ông ta đánh với bọn họ chắc
chắn sẽ thua.
Ngụy Hải Đông bị Hứa Hạo Nhiên
đánh bò lăn bò càng ra đất.
Hứa Hạo Nhiên phủi tay, trịch
thượng nói với Ngụy Hải Đông.
"Thằng ranh! Giờ đã biết anh đây
không dễ bị bắt nạt chưa?"
Ngụy Hải Đông hai tay ôm đầu.
Ánh mắt hắn ta xuyên qua khe hở,
hung ác nhìn chòng chọc vào Hứa
Hạo Nhiên.
"Đây là Trường An. Không ai dám
đối đầu với nhà họ Lý".
"Mày chờ đấy, anh rể tao sẽ không
tha cho chúng mày đâu".
Ngụy Hải Đông chạy bạt mạng.
Hứa Hạo Nhiên khoái chí đứng tại
chỗ, cười to.
"Câu mày vừa nói ông đây nghe
mấy trăm lần rồi, có giỏi thì cứ
đến".
Nói xong Hứa Hạo Nhiên xoay người
vỗ vai hai anh em Hắc Bạch Nhị Sát.
Lúc ba người chuẩn bị bước vào
trong xe thương mại, Doanh Tử
Hanh vội vàng từ trên xe bước
xuống.
"Đợi chút!", Doanh Tử Hanh vội
vàng bước tới trước mặt Hứa Hạo
Nhiên, lịch sự vươn tay ra.
"Xin chào, tôi là Doanh Tử Hanh".
Hứa Hạo Nhiên cứ tưởng Doanh Tử
Hanh cũng đến gây chuyện
Cuối cùng lại thấy anh ta vươn tay
ra, Hứa Hạo Nhiên bĩu môi.
Lúc này, họ Doanh đang chào đón
Lý Phong bằng nghi thức cao cấp
thì tại khu biệt thự nhà họ Lý.
"Rầm!"
Lý Hán Thần một phát đập vỡ cái
bàn đắt đỏ.
"Khốn nạn! Thế mà dám đánh
người của Lý Hán Thần tôi".
Ngụy Hải Đông vẫn giả vờ đáng
thương trước mặt Lý Hán Thần.
Hắn ta chỉ vào khuôn mặt bị đánh
sưng vù lên của mình, tỏ vẻ tội
nghiệp nói.
"Anh rể, anh phải báo thù cho em".
"Thằng cha Hứa Hạo Nhiên kia
hống hách quá rồi".
"Hắn đánh em cũng không sao,
nhưng rõ ràng em lôi thân thế của
anh ra rồi, anh có biết hắn nói thế
nào không?"
Lý Hán Thần quay đầu nhìn chằm
chằm Ngụy Hải Đông, lạnh lùng nói:
"Hắn nói gì?"
Con ngươi Ngụy Hải Đông đảo liên
tục.
Hắn ta ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ:
"Hắn nói, hắn nói..."
Ngụy Hải Đông cố tình dừng lại.
"Hắn nói anh thế nào, chú cứ nói
đi".
"Anh rể, em không dám nói, em sợ
anh đánh em".
"Lời thằng cha đấy nói khó nghe
lắm".
Lý Hán Thần tức đến mức mày
dựng ngược lên.
"Tôi bảo chú nói thì chú cứ nói, nếu
không tôi đánh cho chú phải nằm
viện mấy tháng đấy".
Ngụy Hải Đông sợ mất mật, vội
vàng nói: "Anh rể, cái thằng Hứa
Hạo Nhiên đấy vừa mở miệng đã
chửi anh".
"Hắn chửi anh là đồ chó chết".
"Còn nói dù anh đi đến trước mặt
hắn".
"Hắn cũng sẽ đánh anh như con
chó, để anh phải quỳ xuống đất xin
tha".
"Rầm!"
Ngụy Hải Đông vừa dứt lời, mặt đất
trước mặt hắn ta đột nhiên rung
mạnh lên.
Lý Hán Thần giẫm một phát nghiền
nát nền đá hoa đắt đỏ dưới sàn.
Vì câu nói này mà toàn thân anh ta
giận đến run lên.
"Dám hống hách thế, chú không nói
cho hắn biết tôi là người thế nào
à?"
"Anh rể, em nói hết rồi".
"Em không chỉ nói hết thân thế của
anh, em còn nói em là em vợ anh
đấy".
"Thế lực nhà họ Lý chúng ta ở
Trường An dù trẻ con ba bốn tuổi
cũng biết".
"Mà cái tên Hứa Hạo Nhiên đó có
quan hệ rất tốt với Doanh Tử
Hanh".
Nghe thấy tên Doanh Tử Hanh,
toàn thân Lý Hán Thần phóng ra
luồng sát khí mãnh liệt.
"Giỏi lắm! Đúng là giỏi thật đấy".
"Cái thằng phế vật Doanh Tử Hanh
đúng là không biết chừa".
"Đã thế lần này cậu đây sẽ chơi lớn
một chút, cho mày nhớ đời".
Bỗng nhiên Lý Hán Thần quát lên
một tiếng.
"Lý Thủ Hạo, ông vào đây".
Lý Hán Thần vừa dứt lời, bên ngoài
bỗng có một người đàn ông trung
niên cao lớn bước vào.
Ông ta đứng trước mặt Lý Hán
Thần, cung kính cúi chào.
"Chào cậu năm!"
Lý Hán Thần nhìn chằm chằm Lý
Thủ Hạo, lạnh lùng nói: "Giờ ông
lập tức cho người theo dõi Doanh
Tử Hanh".
"Xem hắn đang làm gì, mười phút
sau cho tôi một câu trả lời thuyết
phục".
"Vâng!"
Đúng như những gì Ngụy Hải Đông
vừa nói, có thể nói cả Trường An
này địa bàn nhà họ Lý.
Ở đây có rất ít thế lực không biết
điều dám đối đầu với nhà họ Lý.
Bởi vì đối đầu với nhà họ Lý chỉ có
một kết quả.
Tan cửa nát nhà!
Thân bại danh liệt!
Chết không có chỗ chôn.
Không tới mười phút.
Chỉ cần ba phút, người của Lý Thủ