Chương 672: Thế gia tranh đấu
Lúc nghe thấy tên Lý Hán Thần, con
ngươi Doanh Tập lóe lên luồng sát
khí cực kì sắc bén.
Thế hệ trẻ của nhà họ Lý tổng cộng
có mười mấy thanh niên tài giỏi.
Trong đó có ba người cực kì nổi bật.
Cậu năm Lý Hàn Thần là một trong
số đó.
Lúc Lý Hàn Thần ba tuổi đã thuộc
thơ Đường từ Tống.
Từ nhỏ đã được mọi người coi là
thiên tài.
Năm mười lăm tuổi anh ta rời khỏi
Trường An ra nước ngoài du học.
Sau mười năm, anh ta cầm trong
tay năm bằng tiến sĩ về nước.
Sau khi về nước, anh ta đã mượn
tài chính của gia tộc để mở một tập
đoàn.
Anh ta là chủ tịch kiêm chức giám
đốc.
Ở miền trung, tập đoàn của Lý Hán
Thần cũng được xếp vào những tập
đoàn hàng đầu.
Cậu ba nhà họ Doanh - Doanh Tử
Hanh.
Tuy tài năng không nổi bật vượt trội
như Lý Hán Thần.
Nhưng cũng là kẻ tuổi trẻ tài cao.
Sau khi tốt nghiệp đại học
Cambridge, anh ta đã thành lập
công ty ở nước ngoài.
Sau đó dùng công ty này làm bàn
đạp trở về nước mở một tập đoàn.
Tập đoàn của Doanh Tử Hanh và Lý
Hán Thần vẫn luôn cạnh tranh với
nhau.
Có câu làm cùng nghề thì sẽ là kẻ
thù.
Không chỉ tập đoàn của bọn họ
cạnh tranh với nhau.
Mà nhân viên dưới trướng hai tập
đoàn cũng thường xuyên xỉa xói lẫn
nhau.
Dù tranh chấp trong một thời gian
dài nhưng mâu thuẫn của hai bên
cũng không lớn lắm.
Cùng lắm là bới móc nhau mấy câu
là xong, chưa từng chơi khăm nhau.
Nhưng tối qua tay trái của Doanh
Tử Hanh bị đánh gãy.
Nghe nói Lý Hán Thần cũng bị
thương nhưng không nặng lắm.
Sáng sớm hôm sau anh ta đã đi làm
như bình thường, thế mà Doanh Tử
Hanh giờ vẫn đang phải nằm trong
bệnh viện.
Gã đàn ông trung niên bị đánh gãy
tay cúi đầu nói nhỏ.
"Cậu ba vẫn luôn nhẫn nhịn, tránh
xảy ra tranh chấp với Lý Hán Thần".
"Nhưng nguyên nhân của chuyện
đêm qua là do một người thanh
niên mà Lý Hán Thần dẫn theo".
"Hình như hắn cũng là người của
nhà họ Lý".
"Nhưng có vẻ Lý Hán Thần cũng
không ưa hắn lắm, sai vặt hắn như
sai chó vậy".
"Cậu ba nhìn ngứa mắt, mới nói đỡ
một câu".
"Sau đó hai người cãi nhau, cãi qua
cãi lại, Lý Hán Thần liền lao vào
đánh người".
Nghe thấy thuộc hạ báo lại, Doanh
Tập đặt tay lên trán, vẻ mặt chán
nản ngồi trên ghế.
Chuyện sau đó không cần nói ông
ta cũng biết.
Cháu trai bị người ta đánh phải
nhập viện, chuyện này làm ông ta
cảm thấy rất mất mặt.
Cũng may Doanh Tử Hanh bị
thương không nặng lắm, nằm viện
vài ngày là xuất viện được rồi.
Doanh Tập hỏi: "Người thanh niên
mà ông vừa nói tên là gì?"
Hai người đàn ông trung niên nhìn
nhau, một người suy nghĩ rồi nói:
"Hình như tên là Lý Thuần thì phải".
Lý Thuần?
Doanh Tập chưa từng nghe thấy
tên này.
Ông ta biết rất rõ đám con cháu
nhà họ Lý.
Doanh Tập nghĩ rồi nói: "Hai người
lập tức cho người điều tra Lý Thuần
đó cho tôi".
"Với thân thế và tính tình của Lý
Hán Thần, chả việc gì phải làm mất
hình tượng bản thân, trước mặt mọi
người mà sỉ nhục một người vô
dụng cả".
"Vâng ạ!"
Hai người vừa đáp lời, quản gia vội
vàng chạy từ ngoài vào.
"Lão gia, vừa nãy bệnh viện gọi
đến, nói cậu ba đột nhiên nằng nặc
đòi xuất viện".
"Nói là có một người rất quan trọng
từ thủ đô tới, cậu ấy phải đi đón".
Doanh Tập nhếch mày.
"Người ở thủ đô tới á, có biết là ai
không?"
Quản gia nói: "Hình như giám đốc
của tập đoàn Lăng Tiêu tới ạ".
Tập đoàn Lăng Tiêu?
Doanh Tập không biết gì về tập
đoàn Lăng Tiêu này.
Nhưng khiến cháu trai ông ta phải
xuất viện đi đón thì chắc chắn
không đơn giản.
Vì thế ông ta lập tức đứng dậy.
"Chuẩn bị xe ngay".
Lúc Doanh Tập lái chiếc Rolls-Royce
dừng trước cửa tập đoàn của Doanh
Tử Hanh thì thấy có rất nhiều người
đã đứng ở đây.
Đội lễ tân chuẩn bị rất hoành tráng
làm Doanh Tập thấy mới lạ.
Vì lúc trước có một tổng giám đốc
nằm trong top năm trăm tổng giám
đốc trên thế giới đến đây.
Cho dù cháu trai ông ta đón tiếp rất
nồng hậu nhưng cũng không đến
mức này.
"Ông nội".
Lúc này, một chàng trai trẻ mặc bộ
vest màu xanh da trời được thư kí
dìu bước nhanh tới.
Đây chính là người cháu trai Doanh
Tập hết mực yêu thương - Doanh
Tử Hanh.
Người thư kí đỡ anh ta cũng là vợ
chưa cưới Từ Viện Viện của anh ta.
Từ Viện Viện không phải con cháu
thế gia.
Gia cảnh của cô ấy rất bình thường.
Gia đình làm công ăn lương, bố là
công nhân, mẹ là giáo viên.
Từ Viện Viện học cùng cấp hai với
Doanh Tử Hanh.
Hai người bắt đầu yêu nhau từ cấp
hai.
Lúc đó gia đình từng phản đối bọn
họ.
Nhưng Doanh Tử Hanh kiên trì đến
cùng, cuối cùng hai người vẫn đính
hôn với nhau.
Sau khi đính hôn, Từ Viện Viện
cũng dần bộc lộ tài năng của mình
trong công việc.
Tuy là gia thế không tốt nhưng tài
năng và tính tình của cô ấy làm
Doanh Tập cảm thấy cực kỳ vừa
lòng.
Doanh Tập bước đến trước mặt
Doanh Tử Hanh, vừa mở miệng đã
mắng.
"Thằng nhóc này, cháu sao thế hả?
Bệnh viện bảo cháu phải nằm trên
gường mấy ngày cơ mà".
"Cho dù có là nhân vật tầm cỡ đến
đây thì để ông nội đón tiếp không
được à?"
Doanh Tử Hanh cười nói: "Ông nội,
cháu không sao".
"Hai người chuẩn bị đến cùng vai
phải lứa với cháu, chắc chắn không
thể để ông đón tiếp được".
Lúc nói chuyện, di động của nhân
viên bên cạnh Từ Viện Viện bỗng đổ
chuông.
Sau khi anh ta nghe máy, vẻ mặt
lập tức thay đổi.
Anh ta vội vàng bước đến trước mặt
Từ Viện Viện và Doanh Tử Hanh.
"Chủ tịch, hỏng rồi".
"Xe thương mại của giám đốc Hứa
bị người ta chặn lại".
Doanh Tử Hanh nhăn mày.
"Ai dám chặn đường khách của
Doanh Tử Hanh tôi?"
"Dạ, là người nhà họ Lý ạ".
"Xe thể thao của nhà họ Lý xảy ra
va chạm với xe thương mại của
giám đốc Hứa".
"Giờ người của bọn chúng đã bao
vây giám đốc Hứa rồi".
"Gì cơ?"
Mắt Doanh Tử Hanh trợn to.
Anh ta giận dữ nắm chặt tay.
"Khốn nạn! Khinh người quá rồi
đấy".
Doanh Tập đứng cạnh khẽ cau mày,
bình tĩnh nói: "Mấy đứa lên xe với
ông".
"Hôm nay ông phải xem cậu năm
nhà họ Lý rốt cuộc hống hách đến
mức nào?"
"Hống hách?"
"Ha ha, ông đây ở Trường An cứ
hống hách thế đấy".
Lúc này trên đường chính gần tháp
Đại Nhạn.
Chủ chiếc xe thể thao Porsche màu
đỏ hai tay chống nạnh, ngửa đầu
cười thích chí, hống hách vô cùng.
Hứa Hạo Nhiên dẫn theo hai anh
em Hắc Bạch Nhị Sát đứng trước
mặt hắn ta.
Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng nói:
"Người anh em, hống hách cũng
phải có mức độ thôi".
"Chưa nghe câu núi cao còn có núi
cao hơn à?"
Chủ xe Porsche bước lên trước hai
bước.
Hắn ta đứng trước mặt Hứa Hạo
Nhiên, giơ một ngón tay lên chọc
mạnh hai cái lên vai cậu ta.
"Thằng ranh, mày có biết tao là ai
không?"
"Tao là Ngụy Hải Đông, anh rể tao
là Lý Hán Thần".
Hứa Hạo Nhiên cười khẩy: "Mày có
anh rể thì tao cũng có. Anh rể tao là
Lý Phong đấy".
"Lý Phong cái khỉ gì! Ông đây chưa
từng nghe đến".
"Anh rể tao là cậu năm nhà họ Lý ở
Trường An".
"Ở Trường An này ai mà không biết
nhà họ Lý chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!