Trong những ngày bình thường, một người luôn luôn tỏ ra khách sáo, mỉm cười như Hứa Hạo Nhiên mà bây giờ lại hết sức kiên cường.
Cậu ta ngẩng đầu, cắn răng mà nói: “Không cần phải nói nữa! Có giỏi thì giết tôi đi! Tới đây giết tôi đi! Giết đi!”
Gã đàn ông ấy vỗ tay: “Khá lắm! Mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tao!”
Gã vừa mới nói dứt lời, người bên cạnh đã lấy một bịch tăm ra.
“Tiếp theo tao sẽ cắm số tăm này vào giữa kẽ ngón tay và ngón chân của mày, để xem xem mày có thể kiên trì được bao lâu!?”
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Gã lưu manh cầm đầu nhíu mày lại.
“Ai đó?”
“Giao thức ăn”.
Gã lưu manh nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh mình, hai người ở kế bên lập tức đi ra ngoài cửa.
“Chúng tôi không đặt thức ăn, cậu giao nhầm nhà rồi”.
“Không có nhầm đâu, địa chỉ là ở đây mà, mấy người mau ra mở cửa đi, tôi gấp lắm”.
“Tôi nói rồi, chúng tôi không có đặt thức ăn…”
Đùng!
Hắn vẫn còn chưa nói dứt lời, tiếng tông mạnh vào cánh cửa chống trộm vang lên.
Cánh cửa chống trộm làm bằng sắt long ra khỏi tường rồi đập mạnh vào người tên lưu manh ở đằng sau!
Cánh cửa chống trộm lôi theo tên lưu manh văng vào vách tường bên kia, một người một cửa bị dính vào tường trong nháy mắt!
Lý Hùng đi vào trong giữa cơn gió lạnh, trên tay anh đang cầm một két bia.
Đột nhiên tên lưu manh đứng ở một bên la lớn, hắn vung dao găm đâm về phía Lý Hùng.
“Ầm!”
Chai bia xanh vẽ một vòng tròn tuyệt đẹp giữa không trung, đập mạnh xuống đầu của tên lưu manh.
Bọt bia trắng xóa văng tung tóe, nước bia vàng trở nên xán lạn dưới ánh đèn huỳnh quang!
Tất cả người đàn ông ở trong căn phòng đều cầm vũ khí bên cạnh mình lên ngay lập tức, bọn họ cùng nhau xông lên.
Lý Hùng thong thả bước đi giữa bọn chúng.
Từng chai bia một được vung lên.
Trong chớp mắt, bọt bia vàng óng!
Bia hòa với máu chảy cuồn cuộn!
Lúc Lý Hùng ném két bia rỗng trong tay mình sang một bên.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tên lưu manh cầm đầu.
Ánh mắt của Lý Hùng rét lạnh như sương!
Khiến cho tên lưu manh cầm đầu sợ hãi đến mức làm rớt dao găm, quay lưng định bỏ chạy.
Chỉ có điều gã vừa mới chạy được vài bước, một đôi bàn tay kẹp chặt lấy cổ họng của gã như gọng kìm, gã bị nhấc bổng lên rồi ném ra ngoài khung cửa sổ.
Đây là tầng bảy.
Gã lưu manh cầm đầu treo lơ lửng giữa không trung như một con gà bị bóp cổ.
Chỉ cần Lý Hùng buông tay ra, gã sẽ rơi xuống đất thành bánh thịt ngay!
Gã lưu manh cầm đầu không ngừng van xin tha thứ.
“Anh ơi em biết sai rồi, đừng giết em, đừng giết em!”
“Em biết rất nhiều tin tức liên quan đến đại ca của em, chỉ cần anh tha cho em thì em sẽ nói hết cho anh!”
…
Vào giờ phút này, mười mấy người đang đứng kế bên Trương Toàn Vũ.
Trương Toàn Vũ mặc bộ đồ vest thẳng thớm, đến đôi giày trên chân cũng được đánh bóng loáng.
Trông hắn giống hệt như một thương nhân thành công.
Rõ ràng không giống với đám lưu manh bên cạnh chút nào.
“Môi trường và vị trí địa lý ở đây tương đối khá, mở câu lạc bộ suối nước nóng lãng phí quá”.
“Sau này xây thành quán trà đi, tôi định biến nơi này thành căn cứ của chúng ta”.
Một người bên cạnh vội vàng ca tụng: “Anh Vũ anh minh!”
Trương Toàn Vũ nhẹ nhàng giơ tay lên giữa tiếng ca tụng của chúng đàn em.
Những người xung quanh lập tức im lặng.
“Không phải tôi kêu các người mời mấy tên thủ lĩnh trong thế giới ngầm Đông Hải tới đây sao, có mời hết chưa? Người đâu? Sao vẫn còn chưa đến?”
“Anh Vũ, sau khi bọn họ nghe anh nói anh đến đây thì trốn chui trốn nhủi như lũ chuột hết rồi”.
“Theo như chúng em điều tra, hình như bọn họ đang tụ tập lại để mở cuộc họp”.
Trương Toàn Vũ cười lạnh: “Thế chẳng phải là vừa khéo sao? Miễn cho các cậu chạy tới chạy lui”.
Trương Toàn Vũ nhìn đại sư Dương ở bên cạnh mình: “Đại sư Dương, chúng ta đi thôi, đi gặp lũ chuột ở thế giới ngầm Đông Hải”.
Vào lúc ấy, đám người Vương Cao Bá đang nhấp nhổm ngồi không yên trong câu lạc bộ của hắn.