Hai người đàn ông lực lưỡng bảo vệ Hứa Phi Phi chẳng mấy chốc đã bị chém chết trên cánh đồng!
Hứa Phi Phi hoảng sợ chạy về hướng Lý Hùng.
Ban đầu bà ấy không nhìn thấy Lý Hùng.
Sau khi đến gần hơn, Hứa Phi Phi mới nhìn thấy có ai đó bên bờ ruộng phía trước, bà ấy vội vã hét lên.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Lưu Đức Luân đang định nói gì đó, thì Lý Hùng vỗ vỗ vào vai Lý Nhị Ngưu.
"Đi đi”.
"Vâng!"
Đối mặt với hàng chục tên côn đồ hung hãn, Lý Nhị Ngưu lao ra như một con báo mà không hề do dự!
Lý Nhị Ngưu vốn không hề yếu.
Mặc dù huấn luyện liên tục trong vài ngày đã làm cơ thể của anh ta trở nên rất mệt mỏi.
Nhưng trước sự tấn công của hàng chục tên côn đồ, anh ta vẫn chiếm ưu thế.
Nhìn thấy mười mấy tên côn đồ đánh mãi không xong, đột nhiên một bóng người từ phía trước lao tới.
Lý Nhị Ngưu không để ý, liền bị người kia đánh mạnh vào ngực.
"Ầm!"
Lý Nhị Ngưu bị đánh bay lên.
Anh ta lăn hai lần trên không, sau khi rơi xuống đất, chân trượt trên mặt đất vài mét rồi mới dừng lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra khỏi đám côn đồ.
"Được lắm, tao còn tưởng rằng đêm nay nhàn rỗi”.
"Không ngờ ở vùng đồng ruộng hoang vu này lại có vị cao thủ như vậy”.
Người đàn ông trung niên trông rất huênh hoang.
Khi Lưu Đức Luân nhìn thấy khuôn mặt của người kia, mặt anh ta hơi biến sắc.
Anh ta nói với Lý Hùng: "Anh, người này là thuộc hạ của Trương Toàn Vũ”.
"Ông ta tên là Nhạc Thế Thu, là đại sư Hồng Quyền. Nghe nói nắm đấm của ông ta có thể đập vỡ cả đá”.
Nghe những gì Lưu Đức Luân nói, Nhạc Thế Thu càng đắc ý tợn.
"Mấy vị này, tôi khuyên các cậu không nên lo chuyện bao đồng làm gì, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy”.
Nói xong, Nhạc Thế Thu bước từng bước về phía Hứa Phi Phi.
Chân trái của Hứa Phi Phi đã bị thương, dường như nó đã bị một vũ khí sắc nhọn xuyên qua.
Giờ bà ấy không còn sức để chạy trốn nên chỉ có thể ngồi dưới đất chờ chết.
Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lao tới chỗ Hứa Phi Phi, giơ hai tay lên trong tư thế chiến đấu.
"Hừm, nếu mày đã không biết điều, thì đừng trách tao nhẫn tâm!"
Hai nắm đấm của Nhạc Thế Thu lao đi như gió, mang theo một luồng khí mạnh thổi về phía Lý Nhị Ngưu.
Thời điểm Lý Nhị Ngưu đỡ nắm đấm của ông ta, anh ta lại bị đánh bay, rơi xuống một chỗ rất gần ruộng.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lao về phía Nhạc Thế Thu một lần nữa!
Hai người đấu với nhau hơn chục chiêu như vậy, Lý Nhị Ngưu vốn đã yếu lại bị Nhạc Thế Thu đánh vào ngực lần nữa.
Lập tức, Lý Nhị Ngưu phun ra một ngụm máu, bay ngược về phía Lý Hùng.
Lý Hùng nhẹ nhàng đưa tay đỡ Lý Nhị Ngưu dậy.
Đồng thời, thuận theo đó, loại bỏ đi tất cả lực đạo trên người Lý Nhị Ngưu.
Sau đó đỡ Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh mình.
Lý Nhị Ngưu lau vết máu nơi khóe miệng, định tấn công lại.
Lúc này, Lý Hùng vươn tay ấn vai Lý Nhị Ngưu.
"Sắp mười rưỡi rồi”.
Nói rồi, Lý Hùng nhẹ nhàng lướt qua Lý Nhị Ngưu như một cơn gió.
Lý Hùng bước từng bước về phía Nhạc Thế Thu.
Theo quan điểm của Nhạc Thế Thu, Lý Hùng không bằng Lý Nhị Ngưu, bởi vì ông ta không thể cảm nhận được bất kỳ uy lực nào ở Lý Hùng.
Nhưng!
Sắc mặt của Nhạc Thế Thu rất nhanh đã trở nên nghiêm túc!
Mỗi khi Lý Hùng cất bước, uy lực của anh lại tăng lên rất nhanh.
Nó giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!
Khi Lý Hùng đứng đối diện với Nhạc Thế Thu, đầu Nhạc Thế Thu đã gục xuống.
Mà thứ xuống còn có chân của ông ta!
Trước mặt Lý Hùng, ông ta không thể đứng thẳng.
Áp lực mạnh mẽ khiến Nhạc Thế Thu cảm thấy đau đớn, cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ông ta đột nhiên gầm lên!
"A! ! !"