Hứa Phi Phi nắm lấy áo Liễu Ngọc Phân, ném bà ấy qua một bên.
Sau đó kề con dao sắc bén lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.
“Mấy năm không gặp đúng là ngày càng đẹp ra nhỉ, chẳng trách có thể khiến thứ thấp hèn Lưu Đức Luân kia si mê đến thần hồn điên đảo!”
“Cô, cháu không có, cháu…”
Hứa Mộc Tình còn chưa nói xong, Hứa Phi Phi đã hung hăng đè cô lên vách tường.
“Bớt có nói nhảm đi!”
“Cái đồ đê tiện này, sao trước kia bà đây không nhìn ra cô còn có mưu tính như thế nhỉ!”
“Nếu sớm biết vậy thì năm đó nên để cô chết đuối luôn rồi!”
Khi nhỏ Hứa Mộc Tình từng rơi xuống nước.
Lúc đó là Hứa Phi Phi mạo hiểm tính mạng cứu cô từ dưới nước lên.
Hứa Hiếu Dương bị đè trên bàn cũng hô to: “Em gái, em nghe anh nói đi, chuyện này không giống như em nghĩ đâu”.
“Có phải anh cả nói gì với em không? Anh cả…”
Hứa Phi Phi ném Hứa Mộc Tình qua một bên.
Bà ấy nắm đầu Hứa Hiếu Dương, đập mạnh cán dao lên mặt ông ấy.
“Bây giờ anh còn có mặt mũi nhắc đến anh cả với tôi ư!”
“Bây giờ anh cả sa sút như thế đều do anh làm hại cả!”
“Người khác nói tôi là sói mẹ, còn anh Hứa Hiếu Dương, anh chính là một con sói mắt trắng!”
Hứa Phi Phi nắm chặt tóc Hứa Hiếu Dương, tức giận mắng to, trong mắt còn loé lên ánh sáng hung ác!
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội sống”.
“Lập tức trả lại cho anh cả tập đoàn của các người, và những gì các người giành lấy từ trong tay anh cả nữa”.
“Nếu không, hôm nay cả nhà các người đừng hòng sống sót!”
“Em gái! Em nghe anh nói đi, chuyện thật sự không phải như thế mà!”, Hứa Hiếu Dương cố hết sức muốn làm rõ chuyện này.
“Còn dám mạnh miệng hả, vậy được, bây giờ tôi sẽ xé nát mặt các người!”
Nói xong, Hứa Phi Phi quay đầu nhìn về phía một người đàn ông cao to bên cạnh.
“Anh đi lột hết quần áo trên người con nhóc đê tiện Hứa Mộc Tình kia cho tôi!”
Người đàn ông cười gằn một tiếng, bước nhanh về phía Hứa Mộc Tình.
Lúc người đàn ông duỗi cánh tay to khoẻ về phía Hứa Mộc Tình, ngoài cửa đột nhiên như có cơn gió mạnh thổi vào!
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay nắm lấy tay người đàn ông cao lớn.
Răng rắc!
A!
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên!
Sau đó, người đàn ông cao to bị người ta ném ra khỏi cửa sổ như bao cát!
Chỗ này là lầu ba đó!
Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đang ngã ngồi dưới đất dậy.
Hứa Mộc Tình vô cùng sợ hãi, vùi đầu vào lòng Lý Hùng khóc to.
Lý Hùng duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
Lúc này, Liễu Ngọc Phân cũng chạy đến, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.
Lý Hùng xoay người nhìn thẳng vào Hứa Phi Phi.
Ầm!
Lúc đối diện với Lý Hùng, Hứa Phi Phi có cảm giác cả thế giới của mình như sụp đổ vậy!
Con dao bà ấy cầm trong tay cũng bất giác rơi xuống.
Khi con dao vẫn chưa chạm đất, Lý Hùng đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hứa Phi Phi.
Ngay sao đó, Lý Hùng bóp lấy cổ bà ấy, xách bà ấy lên khỏi mặt đất!
“Ai dám đụng vào người nhà của tôi”.
“Đều phải chết!”
Vào lúc năm ngón tay của Lý Hùng siết lại, Hứa Hiếu Dương thoát khỏi hai người đàn ông vội la lên.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
“Nó là em gái của tôi, là cô của Tình Tình!”
Lý Hùng lập tức ngừng dùng sức, nhưng anh vẫn không buông tay.
Lý Hùng lúc này giống như một con dao đã ra khỏi vỏ vậy!
Hơi thở lành lạnh khủng bố bao phủ toàn thân.
Dù là Hứa Hiếu Dương cũng không dám tự ý đến gần.
Mà năm người đàn ông cao lớn Hứa Phi Phi dẫn đến hoàn toàn không có can đảm đối mặt với Lý Hùng!
“Tôi không quan tâm bà là ai, kẻ dám động vào người nhà của tôi đều phải trả giá!”
Nói xong, Lý Hùng nắm lấy tay phải của Hứa Phi Phi kéo nhẹ một cái!