Chương 410: Cáo già nham hiểm
Chỉ cần tiêu diệt gia tộc Lý Thị, ông ta có thể lập công với chủ nhân rồi.
Gia tộc họ Hậu có thể thoát khỏi những ràng buộc bây giờ.
Tay Hậu Thụy Niên sẽ có thể vươn ra xa hơn.
Nhờ vào cậu con trai thiên tài thông minh hiếm có của mình.
Chắc chắn có thể đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới.
“Ông chủ, không phải, không phải loại xe bình thường!”
Quản gia mặt mũi gấp gáp.
Câu này của quản gia đã phá vỡ mộng tưởng vô biên của Hậu Thụy Niên.
Hậu Thụy Niên cau mày nói: “Hôm nay ông bị làm sao thế?”
“Bất kể là xe gì đi nữa, đâm hỏng tường nhà chúng ta đều phải đền bù!”
“Nếu không đến được, thì bảo hắn bán con đi mà đền!”
Quản gia sốt ruột đến mức muốn nhảy lên.
Ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán tiếp tục nói.
“Ông chủ, đó là xe đông lạnh”
“Lúc nãy tôi cho người mở thùng xe, bên trong để.......”
“Bên trong để.....”
Lúc này ông quản gia không nói tiếp được nữa.
Ông ta sợ hãi
Ông ta bàng hoàng.
Ông ta hoảng loạn.
Hậu Thư Hạo cũng từ kế hoạch lớn vĩ mô của mình định thần lại, nhìn quản gia hỏi: “Thế ở trong xe chứa cái gì?”
“Trong xe không phải là đồ vật, mà là người!”
Hậu Thụy Niên: “Người?”
Hậu Thư Hạo: “Người nào?”
“Là, là...... là người nhà chúng ta”.
“Là tất cả những người chúng ta phái đi Đông Hải”.
“Bọn họ đều về rồi!”
“Mỗi người đem theo đặc sản của Đông Hải!”
“Áo liệm!”
Cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Quản gia vừa nói xong, cả người ngồi sụp xuống đất!
Ông ta đi theo Hậu Thụy Niên hơn chục năm.
Ông ta rất rõ tình hình nội bộ gia tộc Hậu Thị.
Ông ta biết rằng.
Gia tộc Hậu Thị là một trong bốn đại thế gia ở thủ đô.
Xong rồi!
“Không thể được! Điều này không thể được!”
Kinh ngạc!
Không thể tin được!
Hậu Thư Hạo bật dậy, xoay người chạy ra ngoài cổng.
“Cậu chủ, giày của cậu!”, quản gia tay cầm giày chạy theo sau.
Ung dung khoan thai
Phong thái lịch lãm.
Lúc này.
Cậu chủ nho nhã làm gì có thời gian để ý đến những điều trên nữa.
Hắn chạy chân đất ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy có chiếc xe đông lạnh đâm vào tường bao nhà họ.
Tài xế đã chạy rồi.
Cửa thùng xe đã mở.
Thùng xe phía sau toát ra luồng khí lạnh.
Ánh mắt thẫn thờ.
Hai con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu như bình thường, chiếc xe này có chở đầy thi thể đi nữa thì Hậu Thư Hạo cũng không để tâm.
Thế nhưng, hắn đứng ở thùng xe phía sau, liền nhìn thấy cái đầu hói của Đỉnh Lương Trụ.
Không thể lý giải!
Không thể tin được!
Gia tộc Hậu Thị phái đi đội hình mạnh như thế.
Không ngờ rằng sẽ gặp phải kết cục như thế này.
Hậu Thụy Niên vội vội vàng vàng chạy đến.
Ông ta ngây người ra khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Nhưng khác với Hậu Thư Hạo, sau phút chốc hết sức ngạc nhiên vẻ mặt Hậu Thụy Niên toát lên sự hung ác vô cùng.
Hậu Thụy Niên hét lớn: “Lý Tấn! Lý Tấn!”
“Đồ cáo già nham hiểm nhà ngươi”.
“Vì bảo vệ con trai mình”.
“Quả nhiên ông đã phái người mạnh nhất của gia tộc Lý Thị đến Đông Hải!”
Rõ ràng Hậu Thư Hạo không hiểu rõ về gia tộc Lý Thị.
Nghe thấy Hậu Thụy Niên hét lên như vậy, Hậu Thư Hạo liền hỏi: “Bố, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Biểu cảm của Hậu Thụy Niên đã thay đổi.
Ông ta nhìn Hậu Thư Hạo, mặt dữ dằn nói: “Con biết vì sao mấy năm nay, nhìn bề ngoài thì thế lực của gia tộc Lý Thị ngày càng thụt lùi”.
“Nhưng thực tế,nguyên nhân khiến bọn chúng vẫn là một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô không?”
“Con có biết, vì sao mấy năm gần đây, cả vùng phía Bắc đều biết gia tộc Lý Thị đã không còn con nối dõi”.
“Thế nhưng nguyên nhân không ai dám ra tay với họ không?”
“Đó là vì, gia tộc Lý Thị có hai ‘vương’!”
“Lý Tấn là một trong hai!”
Lúc này, biểu cảm của Hậu Thụy Niên khiến Hậu Thư Hạo có chút không hiểu.
Gia tộc Hậu Thị mất đi Đỉnh Lương Trụ.
Có thể nói, sụp đổ trong phút chốc.
Thế nhưng lúc này Hậu Thụy Niên lại không ngừng run lên vì phấn khích.
“Bố, bố làm sao thế?”
“Tin tốt, tuyệt đối đây là một tin tốt lành!”
Cho dù những người tinh nhuệ của gia tộc đã chết hơn nửa.
Hậu Thụy Niên vẫn như tìm được cơ hội ngàn năm có một.
Ông ta nắm chặt tay, mặt lóe lên sự sắc sảo chói lóa.
“Lý Tấn phái người mạnh nhất của gia tộc ông ta đi Đông Hải, đi bảo vệ thằng con trai vô dụng của ông ta”.
“Vậy ở thủ đô bây giờ, chỉ còn có mỗi mình ông ta”.
“Chỉ cần Lý Tấn chết, gia tộc Lý Thị sẽ lập tức tan đàn xẻ nghé”.
“Ha ha ha ha, cơ hội đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”
Nói xong, Hậu Thụy Niên lập tức lên xe, phi về đến một ngôi biệt thự nào đó.
Nhìn Hậu Thụy Niên vội vàng rời đi.
Hậu Thư Hạo có chút đăm chiêu.
Gia tộc vừa chịu tổn thất nặng nề.
Hắn muốn quay về sư môn xin viện binh.
Xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
Lúc này quản gia cầm giày của Hậu Thư Hạo run rẩy lẩy bẩy đi đến, hỏi nhỏ.
“Cậu ba, chúng ta có cần gọi điện mời cậu cả về không?”
Vừa nghe đến hai chữ ‘cậu cả’, ánh mắt Hậu Thư Hạo lập tức lóe lên ánh nhìn mãnh liệt.
Nhất thời bốn phía tỏa ra sát khí!
Hậu Thư Hạo nhìn chằm chằm ông quản gia, nói giọng trầm: “Nuốt câu này vào bụng cho tôi”.
“Bất kể gia tộc xảy ra chuyện gì, đều không cần anh ta về”.
“Ở nhà có tôi là đủ rồi”.
“Không ai có thể đánh bại tôi”.
“Tôi nhất định sẽ đưa gia tộc Hậu Thị lên đỉnh cao thế giới!”
Khuôn mặt dữ dằn của Hậu Thư Hạo nhìn mọi người xung quanh: “Bây giờ ngay lập tức phong tỏa hết tin tức liên quan sự việc này cho tôi!”
“Bất cứ người nào tiết lộ thông tin, tôi sẽ khiến người đó chết rất thê thảm”.
Quản gia vội gật đầu không ngừng: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ chặn hết tin tức liên quan đến việc này, tuyệt đối sẽ không đến truyền đến tai người khác!”
Cùng lúc đó, ở biệt thự gia tộc Vũ Thị.
Trên bàn làm việc của Vũ Thế Huân là bản kế sách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.
“Bố, có chuyện lớn rồi!
Chi trưởng của gia tộc Vũ Thị, anh ruột của Vũ Khuynh Mặc, Vũ Du Quý vội vội vàng vàng đi vào phòng đọc sách.
Vũ Thế Huân ngẩng đầu, hơi cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Thời gian gần đây chuyện to chuyện bé đều xảy ra.
Vũ Thế Huân chỉ cảm thấy, việc xảy ra những năm qua cộng lại cũng không nhiều bằng mấy tháng gần đây.
Đặc biệt là sau khi tập đoàn Lăng Tiêu đến Thiên Môn.
Họ giống như một con cá chạch.
Thoáng cái, đã khuấy đục mặt nước trong veo.
“Con vừa nhận được một tin, Đỉnh Lương Trụ nhà họ Hậu chết rồi”.
Vũ Thế Huân bỗng nhiên đứng dậy.
Ông ta tròn mắt nhìn thẳng vào con trai cả của mình: “Con chắc không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm!”
“Lão đầu trọc đó dẫn theo một đám quân tinh nhuệ hùng hổ tiến vào Đông Hải”.
“Kết quả chưa đến một ngày bọn họ đã bị người ta đóng gói gửi về”.