Tống Đình Kiệt dẫn Tống Viễn ra bờ hồ giữa tiếng ca tụng của mọi người.
Anh ta gật gật đầu với Tống Viễn, Tống Viễn lập tức nhảy lên giống như chiếc lá cuốn đi trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa.
Chiếc thuyền ấy không có cánh buồm, cũng chẳng có mái chèo.
Tống Viễn cầm kiếm bằng hai tay, im lặng đứng trên đầu thuyền.
Vào lúc này, không ngờ chiếc thuyền lại tự động chạy về phía trước.
Tống Viễn ra giữa hồ, nhìn dáo dác bốn phía nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong.
Những người xung quanh đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.
“Sao thế này? Sao Lý Phong vẫn còn chưa đến nữa?”
“Tôi thấy chắc cái tên này làm rùa rụt đầu rồi”.
“Hừ hừ, ban đầu cậu ta có gan gửi thư khiêu chiến mà sao lại không có gan đến kia chứ?”
“Nghe nói bây giờ Đông Hải là cấm địa, không có sự cho phép của cậu ta thì bất kỳ ai cũng không được vào”.
“Đó chính là mai rùa, cấm địa chó gì!”
Mọi người bàn tán rôm rả, nước miếng văng tung tóe.
Tống Viễn đứng giữa cơn gió, mái tóc dài bay phấp phới trong làn gió lạnh.
Hắn có gương mặt bình tĩnh và ánh mắt sắc lẻm như dao.
Hắn nhìn bốn phía rồi cười khinh miệt: “Nếu như Lý Phong không dám ra mặt, thế thì bây giờ tôi sẽ đích thân đến Đông Hải, xách đầu của cậu ta đến gặp cậu hai!”
“Ê anh mù hả?”, Hứa Hạo nhiên đột nhiên gào lên ở trong đình: “Chẳng phải anh ấy đang đứng trước mặt anh sao?”
Lúc Tống Viễn quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lý Phong đứng trên chiếc thuyền con vịt, tròng trành đi về phía bên này.
“Ha ha ha ha, anh ta là đồ ngu hả? Không ngờ anh ta còn có hứng chơi đùa với chiếc thuyền nhỏ này”.
Rất nhiều người trong đám đông đều cất tiếng cười mỉa mai, đến Tống Viễn cũng phì cười.
Lý Phong đi thuyền vịt đến trước mặt Tống Viễn, hai người đứng cách nhau hai mét.
Vào lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống “đầu vịt”.
Tống Viễn tỏ vẻ khinh thường hành động của Lý Phong.
Hắn cho rằng bất cứ học trò nào theo hắn được ba bốn năm cũng có thể làm được điều này.
Chỉ có người không cần cánh buồm, cũng không cần mái chèo mà vẫn có thể ra giữa lòng hồ như hắn hồi ban nãy mới là người có tài năng thật sự.
Trong mắt Tống Viễn, Lý Phong đã là người chết.
“Lý Phong, cậu có thể xây dựng một nơi nhỏ bé như Đông Hải kiên cố như thế, chứng tỏ bản thân cậu cũng có tài năng đấy”.
“Cậu hai nhà tôi khoan dung độ lượng, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống, tự chặt tay trái của mình”.
“Rồi tự dập đầu ba cái với cậu hai nhà tôi, nhường lại Đông Hải, tôi sẽ tha chết cho cậu”.
“Nói xong chưa? Nói xong thì câm cái miệng chó lại đi”.
Lý Phong vừa mới lên tiếng, đám đông đang vây quanh quan sát lập tức nhảy dựng lên.
“Thằng này ngông cuồng thật!”
“Tống Viễn, thay chúng tôi dạy dỗ nó một chặp”.
“Mau cứa cổ nó đi, tốt nhất là chém đứt đầu chó của nó, tôi ra giá năm mươi ngàn để mua đầu chó của nó!”
“Năm mươi ngàn sao mà đủ, ít nhất cũng phải sáu mươi ngàn?”
“Sáu mươi ngàn ít quá, tôi thêm hai trăm ngàn, mau về làm bóng cho cháu tôi đá chơi”.
Vào lúc này, Lý Phong đột nhiên quay đầu lại.
Đám người đang ồn ào lớn tiếng ấy đột nhiên đều im thin thít như thể bị nhét thứ gì vào miệng.
Đồng tử của bọn họ giãn to, cơ thể run rẩy giống hệt như nhìn thấy một con thú dữ hết sức đáng sợ.
Đợi đến khi Lý Phong quay đầu lại, Tống Viễn cười lạnh: “Khá lắm, xem ra cậu có tài năng thật”.
“Nhưng với tôi, chút võ vẽ này chỉ là trò múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.
“Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn, rốt cuộc cậu quỳ hay không quỳ?”
“Vù…”
Đột nhiên có ngọn gió nổi lên ngay lúc này.
Ngọn gió thổi đứt vài chiếc lá trên cành cây gần đó, cuốn đến dòng nước giữa hai chiếc thuyền của Lý Phong và Tống Viễn.
Những chiếc lá ấy dập dềnh trên mặt nước.
Thấy Lý Phong không nói gì, ánh mắt Tống Viễn dần trở nên lạnh lùng, hắn đặt tay trái trên cán kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!