“Gia đình Trương Diệu Diệu vô cùng tham tiền, nếu như cậu Tô có thể cho bọn họ một ít tiền thì bọn họ có thể bán đứng bất kỳ ai”.
Nghe thấy thế, Tô Phương Hoa hừ lạnh: “Cái ả Trương Diệu Diệu ấy là xe buýt công cộng ngàn người cưỡi vạn người chơi, loại người đê tiện như ả có ích lợi gì?”
“Cậu Tô, Trương Diệu Diệu vô dụng nhưng mẹ của cô ta, Liễu Hồng Hoa lại dùng được! Liễu Hồng Hoa tham tiền hơn Trương Diệu Diệu nhiều”.
“Chỉ cần Liễu Hồng Hoa làm trung gian, tiếp tục duy trì việc hợp tác giữa tập đoàn Tô thị và tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Cậu Tô có thể lợi dụng dự án hợp tác để dụ Hứa Mộc Tình và Lý Phong lên tỉnh”.
Nghe đến đây, ánh mắt Tô Phương Hoa lập tức sáng bừng.
Kế hoạch của Hứa Thiên Tứ khá là thú vị.
Tô Phương Hoa gõ tay xuống mặt bàn, giọng nói không còn gắt gỏng như ban nãy nữa.
Rõ ràng giọng điệu của anh ta trở nên hơi sốt ruột: “Anh nói tiếp đi”.
“Ngoại trừ Lý Phong và Hứa Mộc Tình ra, còn có một người vô cùng quan trọng nữa cũng sẽ đi theo”.
“Người ấy chính là Hứa Hạo Nhiên, em trai của Hứa Mộc Tình”.
“Thằng nhóc này dốt nát, cả ngày chỉ biết ôm mộng thành ngôi sao”.
“Hơn nữa cậu ta còn mê bài bạc, cậu có thể lợi dụng Hạo Nhiên để kéo Lý Phong ra xa Hứa Mộc Tình, thiết lập cạm bẫy chờ Lý Phong nhảy xuống!”
“Đến lúc ấy, cậu có thể vừa thưởng thức cảnh tượng Lý Phong bị những tay đánh đấm mà cậu đã cho mai phục từ trước đến bán sống bán chết”.
“Vừa có thể lên giường chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt cậu ta!”
Tô Phương Hoa giở nụ cười gian ác: “Được! Chuyện này cứ quyết định như thế đi!”
Hứa Thiên Tứ cầm tấm thẻ vàng mà Tô Phương Hoa đã cho anh ta trong tay, bước ra khỏi căn biệt thự với nụ cười mãn nguyện.
Anh ta đi lên xe, nở nụ cười lạnh.
“Lý Phong, Hứa Mộc Tình, lần này để xem hai chúng mày sẽ chết như thế nào!”
Đông Hải, khu chung cư Ánh Dương.
“Mẹ, con về rồi”.
Hứa Hạo Nhiên mặc bộ vest hàng hiệu, đeo kính râm, đi đôi giày da đánh đến bóng loáng, mở cửa vào nhà mình.
Liễu Ngọc Phân đang bưng chén cơm từ trong nhà bếp ra.
“Mẹ, để con nói với mẹ chuyện này, hôm nay con…”
Hứa Hạo Nhiên vẫn còn chưa nói dứt lời, Liễu Ngọc Phân đã tự bưng đồ ăn ra bàn.
Hứa Hiếu Dương vừa tan ca, hiếm lắm mới có lúc ngồi trên sô pha coi tivi.
Trong khoảng thời gian gần đây, ông ấy bận đầu tắt mặt tối, rất nhiều lúc phải đi xã giao.
Đã mấy ngày rồi Hứa Hiếu Dương chưa được ăn đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu.
Hứa Hạo Nhiên cười tươi tắn rồi đến ngồi bên cạnh Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, để con nói với bố chuyện này, hôm nay…”
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi, mau đi rửa tay đi”, Hứa Hiếu Dương giục.
“Vâng”, Hứa Hạo Nhiên đáp.
Cậu ta đi vào nhà vệ sinh ngay lúc Hứa Mộc Tình bước ra khỏi phòng.
Hứa Hạo Nhiên lại hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: “Chị ơi, hôm nay…”
“Mẹ! Anh ấy còn chưa về sao?”, Hứa Mộc Tình lướt qua người Hứa Hạo Nhiên như thể cậu ta không tồn tại vậy.
Ngay lúc này, cánh cửa mở ra.
Lý Phong đi vào nhà.
“Tiểu Phong về rồi à, mau đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm thôi”, Liễu Ngọc Phân gọi anh.
Lý Phong vừa đi vào nhà, Hứa Hiếu Dương bèn đứng dậy cười với anh: “Con về rồi!”
Hứa Mộc Tình nhanh chóng đi đến trước mặt Lý Phong, hỏi xem sáng nay anh đã đi đâu? Làm gì? Gặp ai?
Nói chung, sự tập trung chú ý của cả nhà đều dồn hết lên người Lý Phong.
Vào lúc này, tiếng đàn nhị thê lương phát ra từ trong tivi.
Hứa Hạo Nhiên lập tức cảm thấy buồn não lòng.
Cậu ta không khỏi hát một bài ca Mân Nam cũ theo điệu nhạc.
“Tính mệnh của người khác là vàng là bạc”.
“Tính mệnh của tôi chẳng đáng tiền”.
“Người khác mở miệng, lời vàng ý ngọc”.