Trời bắt đầu vào hè, nhiệt độ không khí ban đêm mang đến cảm giác mát mẻ, từ trong giấc mộng Úy Trì Hi trằn trọc tỉnh giấc. Cô không nhớ mình đã mơ thấy gì, những hình ảnh đứt quãng, mơ hồ khiến cô cảm thấy lo lắng bất an.
Trong mộng, như có như không, nhưng cuối cùng chỉ nghe được tiếng gào thét của một người phụ nữ, từng tiếng lại từng tiếng. Cô không thể nhìn thấy rõ diện mạo của cô ta nhưng tiếng la hét của cô ta không hiểu tại sao lại khiến cho cô cảm thấy hốt hoảng. Cô nhớ lại kỷ niệm đã khắc sâu trong tim kia —-Thác Dã..
Lúc còn bé, vào ban đêm cô thường hay giật mình tỉnh giấc, sau đó sẽ chạy đến phòng của anh, trèo lên trên giường có anh đang nằm, rồi ôm chặt chân anh mới có thể ngủ ngon giấc.
Cô còn nhớ, Tiếu Tiếu bảo, cô gái nào ngủ cùng với papa chính là người tình của papa. Vậy cô đã ngủ cùng anh, có được coi là người tình của anh hay không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Úy Trì Hi khẽ nở một nụ cười mờ nhạt, trong lòng có chút mừng thầm. Anh có biết cô là người tình của anh hay không? Anh có biết trong bụng cô đã mang cốt nhục của anh hay không?
Cô kéo chăn ngồi dậy, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn vành vạnh sáng tỏ trên cao, bầu trời đêm tản ra sự yên tĩnh, bình thản. Vào giờ này chắc là anh đang ngủ.
Trong đầu nhanh chóng lóe lên ý niệm, không phải suy nghĩ nhiều, cô rón ra rón rén xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê có hình con thỏ trắng nhỏ rồi đi ra khỏi phòng. Một lúc sau, Úy Trì Hi lặng lẽ đi qua phòng của Úy Trì Thác Dã, cửa phòng chỉ để khép hờ, trễ thế này anh còn chưa ngủ sao?
Cô mơ hồ nghe thấy từng trận thở dốc rất nhỏ, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ…
Bỗng dưng, một nỗi sợ hãi trong nháy mắt thổi quét qua toàn thân cô, chẳng lẽ là Giang Tuyết Nhi?!
Ý nghĩ này giống như một chậu nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân cô. Cô khẽ rùng mình một cái, anh sẽ không thật sự cùng Giang Tuyết Nhi….
Vì vậy, Úy Trì Hi khẽ tựa đầu vào cạnh cửa, nhìn qua khe cửa, mở to hai mắt cố gắng nhìn vào trong phòng.
Nhưng mà, trong phòng vẫn tối đen như mực, bóng tối làm cho cô gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Ưm…” Lại là một tiếng rên khẽ của phụ nữ.
Úy Trì Hi theo bản năng bấu chặt khung cửa. Ở Xích Long bảo, ngoại trừ Giang Tuyết Nhi, còn có người phụ nữ nào có thể vào phòng của anh?
Đáng chết, cô biết mà, con hồ ly tinh này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào lôi kéo Thác Dã! Cái gì mà hiền lương thục đức, cái gì mà dịu dàng rung động lòng người, tất cả đều là những chiêu bài lừa đảo. Vào lúc này không phải cũng chủ động leo lên trên giường của đàn ông đó sao?!
Nhưng anh làm sao có thể, làm sao có thể mỗi một lần anh đều có thể âu yếm mỗi một người phụ nữ khác nhau? Đường Giai Kì cũng thế, Giang Tuyết Nhi cũng thế, còn cô thì sao? Phải chăng cũng chỉ là một trong số đó.
Úy Trì Hi càng nghĩ càng tức giận, lập tức đỏ cả hai mắt. Một cảm giác bị phản bội mãnh liệt kéo đến, tại sao anh có thể trong lúc cô đang mang thai, vẫn nổi ‘thú tính’ như cũ? Anh thật đáng ghê tởm, chẳng phải anh chỉ nên chung thủy với một mình cô thôi, không phải sao?
“Tuyết Nhi…” Trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp, nhưng mạnh mẽ của đàn ông.
Có hóa thành tro, Úy Trì Hi cũng nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, nghe anh ‘ý loạn tình mê’ gọi tên Giang Tuyết Nhi, trái tim cô giống như bị người ta hung hăng đâm sâu cho một nhát
“Á…” Hơi thở hổn hển, thanh âm kiều mị của người phụ nữ ngày càng dồn dập.
Úy Trì Hi cảm thấy chân mình đang run lên. Cô liều mạng gắng gượng mở to hai mắt, muốn nhìn cho rõ động tĩnh bên trong, nhưng tiếc rằng vẫn chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.
“Tuyết Nhi…” Úy Trì Thác Dã nhỏ giọng gọi.
“Dạ…” Giọng người phụ nữ có chút khó nhọc, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.
“Tuyết Nhi?” Úy Trì Thác Dã lại gọi thêm một tiếng, lần này trong giọng nói cho thấy có chút lo lắng.
Sau đó, Úy Trì Hi nghe thấy tiếng anh khẽ rủa thầm một tiếng, bọn họ làm sao vậy?
Một lúc lâu sau, cô chỉ nghe trong phòng dồn dập tiếng hít thở, thít chặt trái tim cô làm cho cô sắp hít thở không thông, nước mắt không nhịn được trào ra. Bọn họ thật sự đã làm chuyện đó rồi sao?
Trong lúc Úy Trì Hi đã chuẩn bị phá cửa xông vào, thì đột nhiên
“Tuyết Nhi, em tỉnh, mau tỉnh!” Trong phòng Úy Trì Thác Dã lại hét lên, “Chết tiệt! Giang Tuyết Nhi, em tỉnh lại cho anh!” Trong giọng nói mang theo một chút run rẩy.
Xảy ra chuyện gì? Úy Trì Hi cảm thấy dường như có chuyện gì đó không đúng, cô không hề do dự, đẩy cửa bước vào.
“Thác Dã!” Úy Trì Hi kêu lên, tay trái chạm vào công tắc trên tường.
Trong phòng, ngay lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Cô có chút không dám tin nhìn hình ảnh ngay trước mắt mình. Thác Dã nửa thân trên trần trụi, có thể thấy rõ cơ bụng sáu múi, ở thân dưới quần dài cũng đã cởi nút, người phụ nữ nằm trên gường để lộ hết cả bầu ngực trần, quần áo cũng cởi được một nửa…
“Con còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Nhanh đi gọi bác sĩ Quý đến đây!” Ngay vào thời điểm đèn sáng lên, Úy Trì Thác Dã ngẩng đầu liền nhìn thấy Úy Trì Hi đi vào, sau đó chỉ ngây ngốc đứng yên ở đó, không khỏi nhìn cô quát lên.
Chết tiệt! Anh cầm quần áo đã bị cởi ra một nửa của Tuyết Nhi chỉnh lại, che đi cảnh xuân, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ngón tay chạm thấy hơi thở của cô, lúc này anh mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi áy náy.
Úy Trì Hi bị anh rống lên, thân mình hơi chấn động, run giọng hỏi: “Cô ấy … bị làm sao vậy?”
“Chết tiệt! Úy Trì Hi, con còn ngây ngốc cái gì, nhanh chạy đi kêu bác sĩ Quý!” Nắm tay anh vô thức nắm chặt, cô không thấy Giang Tuyết Nhi đang bị hôn mê hay sao? “Nhanh lên!”
“Hả?” Úy Trì Hi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt anh thế này, trong phút chốc bị dọa cho hoảng sợ. Ấy vậy mà khi cô nhìn thấy lửa giận trong đôi mắt anh! Ngay lập tức lại trở nên ngây dại.
“Úy Trì Hi!” Một ánh mắt dữ dằn hung hăng bắn về phía cô. Ngay sau đó, anh nhanh chóng xuống giường, trông chờ cô đi gọi bác sĩ Quý, chỉ sợ là Tuyết Nhi sẽ lập tức mất mạng, “Giúp ta trông chừng Tuyết Nhi!”
Dứt lời, anh phóng như bay ra khỏi phòng, đi gọi bác sĩ Quý