Học viện Cách Nhã Uy là trường học có danh tiếng của giới quý tộc, chuyên đào tạo những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu. Để có thể ghi danh vào trường, không phải là cậu ấm của các chính trị gia thì cũng là cô chiêu của các doanh nhân danh tiếng.
Vì mối quan hệ với Úy Trì Thác Dã, mong muốn được vào học ở một trường bình thường nhưng khi được bảy tuổi Úy Trì Hy nhanh chóng bị ép vào học viện quý tộc Cách Nhã Uy, nơi đại diện cho giới thượng lưu. Nhưng may mắn chính là cô đã gặp được người chị em tốt, Đinh Tiếu Tiếu.
Hai cô quen nhau từ khi 8 tuổi đến nay, đã tám năm qua, vẫn như cũ ‘mày tao, mi tớ’, quả thực giống như chị em sinh đôi. Đinh Tiếu Tiếu còn tùy tiện rêu rao muốn tạo thành nhóm Twins (1 nhóm nhạc HongKong, gồm 2 thành viên nữ là Thái Trác Nghiên và Chung Hân Đồng). Nếu không phải Úy Trì Thác Dã kiên quyết phản đối việc Úy Trì Hy phải xuất hiện trước công chúng, chỉ sợ hai cô gái nhỏ đã sớm trở thành nữ minh tinh điện ảnh.
“Tiếu Tiếu, mình thất tình.” Nằm trên bãi cỏ vườn trường, Úy Trì Hy buồn bã nói.
“Hy, sao mình chưa hề nghe cậu nói đã từng yêu ai?” Đinh Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Úy Trì Hy khẽ nói, trên tay đang cầm một quyển tiểu thuyết trinh thám, câu được câu mất đáp trả.
“Thật đấy, Tiếu Tiếu, mình còn chưa kịp yêu, thì đã bị thất tình.” Úy Trì Hy khóc không ra nước mắt. Từ sau ngày Úy Trì Thác Dã tiễn cô về Xích Long bảo, suốt một tháng rồi cô cũng không gặp lại anh. Sau đêm triền miên đó, làm cô không khỏi hoài nghi đó có phải là một giấc mộng hay không.
Nhưng nhiệt độ cơ thể anh, cơ thể rắn chắc của anh, cô cảm nhận rất chân thật. Nghĩ vậy, hai má Úy Trì Hy hiện lên một rặng mây đỏ.
“Tám phần lại là papa Thác Dã của cậu. Cậu nha, cả đời này nhất định sẽ khốn khổ trong tay của ông ấy.” Đinh Tiếu Tiếu thấy mặt cô lúc đỏ lúc trắng, lấy tay véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Úy Trì Hy.
Cô gái này giống như từ trong truyện cổ tích bước ra, xinh đẹp hoàn hảo tựa như một nàng công chúa. Hèn gì papa Thác Dã của cô lại phải lãng tránh cô. Không quá khó hiểu a, ‘bố già’ đã thôi không còn thích truyện cổ tích nữa rồi.
Than nhẹ một tiếng, Đinh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ nói, “Mình biết Úy Trì Hy cũng không phải là người dễ dàng chịu thua nha.”
Úy Trì Hy ngẩn đầu nhìn Đinh Tiếu Tiếu, nếu không phải Tiếu Tiếu đeo đôi kính to che khuất khuôn mặt, thì không khó để phát hiện Tiếu Tiếu có một đôi mắt nâu. “Tiếu Tiếu, cậu nói mình không phải đã thua thảm hại rồi sao. Làm sao để anh ấy không quên mất sự tồn tại của mình đây.”
“Ừm——” Đinh Tiếu Tiếu nghiêng đầu, “Có lẽ vì cậu quá ngoan ngoãn, chắc là phải gây một chút chuyện làm cho ông ta phải lo lắng. Như vậy sẽ không thể quên mất sự tồn tại của cậu.”
“Ha ha.” Úy Trì Hy cười khanh khách lên, nhìn Đinh Tiếu Tiếu với ánh mắt gian trá, cô đột nhiên hiểu ra. “Tiếu Tiếu, cậu nha, con nhóc chết tiệt kia, chả trách lúc nhỏ Thác Dã luôn không cho phép mình nhắc đến cậu, tám phần là lo sợ bị cậu lôi kéo mà sinh hư.”
“Nói gì chứ? Con nhóc như cậu hồi bé cũng rất ngu ngốc nha. Tờ giấy nhỏ đó là mình muốn ném cho cậu bạn mình thích, nào ngờ lại bị cậu nhặt được. Cậu cũng không đưa lại cho mình làm mình tức chết.” Nhớ lại việc này, Đinh Tiếu Tiếu cũng phải ngoác miệng cười. Lúc bé Úy Trì Hy da mặt đã dày mà người lại còn ngốc nghếch. Bây giờ thì đã trở nên xinh đẹp mỹ miều, hiện tại đã là hoa khôi của học viện ‘Cách Nhã Uy’. Thật sự có thể nói con gái mười sáu tuổi đã biến đổi rất nhiều, mà đối với Đinh Tiếu Tiếu chuyện cười ‘Cách Nhã Uy’ này, đã là chuyện quá khứ rồi.
“Thật xin lỗi, đã phá hỏng mối tình đầu của cậu.” Úy Trì Hy ngừng cười, thật tâm cô rất áy náy, “Nhờ có tờ giấy nhỏ của cậu, mình lần đầu tiên thi đạt điểm chuẩn. Thác Dã lần đó còn thưởng mình một đôi giày nhỏ màu hồng. Bây giờ vẫn còn cất ở nhà, mình vẫn không nỡ mang.”
“Bây giờ có muốn mang cũng không được. Nhưng mà càng tức giận hơn so với việc đó là, cậu bạn kia sau đó vì điểm thi không tốt còn chạy tới trách móc mình. Cho nên, Hy, là cậu đã giúp mình nhìn rõ tên nam sinh kia.” Đinh Tiếu Tiếu nói. Trải qua chuyện lần đó, về sau cô quyết định xem Úy Trì Hy là bạn bè.
“Ừ, trải qua lần đó, mình cũng nhìn rõ Thác Dã.” Úy Trì Hy khẽ nói. Đôi mắt đen sâu thẫm giờ phút này lại che kín đau thương.
“Đồ ngốc, cậu và mình khác nhau. Papa Thác Dã của cậu là người đáng giá để cậu phải tranh giành. Mà người kia với mình thì không đáng vậy. Huống hồ khi đó mới tám tuổi, tình cảm nào có sâu nặng đến vậy.” Đinh Tiếu Tiếu nắm chặt tay Úy Trì Hy, muốn truyền cho cô sức mạnh, “Nếu đã yêu nhiều năm như vậy, Úy Trì Hy, cậu phải theo đuổi … cho… đến cùng, không thể dễ dàng từ bỏ nha.”
“Ha ha, Tiếu Tiếu cậu thật tốt.” Úy Trì Hy ngồi trên bãi cỏ, cầm lấy tay Đinh Tiếu Tiếu, tròng mắt màu đen long lanh như phát sáng, “Cậu nói đúng, mình không thể dễ dàng từ bỏ ước mơ trong nhiều năm như vậy.”
“Hy cố lên! Mình ủng hộ cậu.”
Tiếng cười của hai cô nữ sinh quanh quẩn trên bầu trời học viện Cách Nhã Uy, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim hót, gió nhẹ thổi khiến cho những ngày mùa đông thêm quang đảng, như để báo hiệu mùa xuân đang từng bước đến gần…