Lại bắt đầu một ngày mới tươi đẹp, Úy Trì Hi duỗi nhẹ cái lưng mệt mỏi, từ trong chăn chui ra, phản ứng đầu tiên là xoa xoa lên bụng của mình, cảm giác thấy tiểu bảo bối mỗi ngày một lớn hơn, khóe miệng của cô bất giác cong lên nở một nụ cười xinh đẹp.
Thầm tự hỏi làm thế nào để nói cho Thác Dã biết chuyện cô đang mang thai đây?
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động reo lên.
Cô nhíu mày, nghe nói phụ nữ có thai nên tránh xa các tia bức xạ, ừ, về sau cũng không nên mang theo điện thoại di động nữa.
Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô miễn cưỡng bắt máy: “Alo…”
“Tiểu Hi, gần đây cậu có rảnh không?” Giọng của Tề Gia Nhạc vang lên.
“À, gần đây mình rất bận.” Cô lúng túng nói. Chuyện này cũng không phải giỡn chơi, gần đây cô bận rộn khiến cho cục cưng được nhận mặt cha, nên không có thời gian để mà bận tâm suy nghĩ cho những chuyện khác nha.
“… Tiểu Hi, gần đây dường như cậu đều rất bận.” Trong giọng nói của Tề Gia Nhạc hơi có chút thất vọng. Từ sau buổi tối trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’, anh vẫn luôn không thể tìm được thời gian để lại hẹn hò với người đẹp thêm một lần nữa. Tiểu Hi không hề bận rộn nhiều việc nhưng lại không rảnh. Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?
“Ừm, Gia Nhạc, mình phải đi ăn sáng rồi, không thể tiếp chuyện với cậu được nữa nha.” Cô qua quít nói thêm hai câu với anh. Các cậu nam sinh giống như Tề Gia Nhạc, cô không phải gặp lần đầu tiên. Làm sao cô có thể không hiểu rõ ý định của cậu ta, nhưng mà trong lòng cô lúc này chỉ có thể chứa được cục cưng và papa của cục cưng mà thôi. Bất cứ ai cũng không thể nhét thêm vào được.
“Này, Tiểu Hi Tiểu Hi…” Giọng của Tề Gia Nhạc kêu lên đầy lo lắng. Úy Trì Hi lại làm như không nghe thấy, dứt khoát cúp máy. Duỗi cái lưng mỏi mệt, nhìn chằm chằm vào di động, trong đầu cô bắt chợt nảy lên một ý tưởng, lập tức bấm nhanh một dãy số…
Sau khi xong xuôi, trên mặt cô nở một nụ cười dịu dàng, từ trong mền chui ra, xỏ chân vào đôi dép lê có hình con thỏ nhỏ, vừa ra khỏi phòng liền hét lên: “Thác Dã, người có đó không, người ta đói bụng…”
“Đói bụng cũng không biết tự mình đi làm đồ ăn sao?” Úy Trì Thác Dã cũng vừa mới rửa mặt xong, từ trong phòng dành cho khách đi ra. Mặc dù tối hôm qua đã không được ngủ ngon giấc, nhưng tinh thần của anh vẫn rất phấn chấn.
“À, Thác Dã, người ta có chút chuyện muốn nói với người nha.” Úy Trì Hi ngước khuôn mặt trắng nõn nhoẻn miệng cười xảo quyệt, nhưng tim thì đập như trống trận.
“Chuyện gì?” Anh liếc xéo cô. Từ sau khi con bé này chạy tới đây ở, dường như lỗ tai anh không có một ngày nào được yên tĩnh qua.
“À, chuyện là…” Đầu lưỡi cô như bị xoắn lại, đáng chết, vào ngay thời khắc quan trọng, cô vẫn luôn không có đủ can đảm.
“Nếu không phải chuyện tốt, thì cũng không cần phải nói.” Anh nhíu mày, đóng lại cửa phòng, rồi đi xuống cầu thang.
“Á, là chuyện tốt, là chuyện tốt mà.” Cô cấp tốc chạy ngược trở về phòng, tiện tay lấy một con búp bê nhét vào trong chiếc váy ngủ của mình, rồi đi theo xuống cầu thang tìm anh.
Cố lấy hết can đảm, đứng ở cửa nhà bếp, hít vào thở ra thật sâu đến lần thứ n, sau đó đi vào, cô quyết là dù cho có chết thì chết, cô cũng không hề bận tâm.
“Chuyện là, Thác Dã, người ta —— có ——!” Lá gan mèo của cô cũng chỉ nói ra được có mấy chữ này, sau đó thì nhắm tịt hai mắt lại, im lặng chờ đợi phản ứng của anh.
Úy Trì Thác Dã xách cái ấm đun nước treo lơ lững giữa không trung, quay đầu lại nhìn, ấn đường nhanh chóng nhíu chặt. Con bé này lại nổi điên cái gì vậy? Nhét một thứ gì đó khá lớn vào trong áo, rồi nói mình có!
Anh không nói tiếng nào, sắc mặt lập tức lạnh băng, đặt cái ấm đun nước trong tay xuống, đi đến trước mặt cô, xé toạc áo của cô, lôi từ bên trong ra một con búp bê bằng vải nhung, thấp giọng hỏi: “Con nói con có, thực ra là có một con heo?”
Anh nhơn nhơn tự đắc giơ cao con rối vải trong tay, sau đó ném thẳng vào trong lòng cô, rồi lại tiếp tục đi làm nốt việc mình đang làm dở.
“Oái! Cái đó chẳng qua chỉ dùng để ví dụ thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ ấm ức. Cô cũng rất rõ ràng nói cho anh biết là cô có nha. Tại sao anh vẫn không chịu tin vậy?
“Ví dụ? Mới sáng sớm, con phát bệnh thần kinh gì vậy. Nếu là động vật thì còn có thời kỳ động dục, ta có thể hiểu được. Nhưng Úy Trì Hi con chỉ mới có mười sáu tuổi, mà đã bắt đầu phát dục rồi sao?” Đuôi lông mày của anh nhảy dựng lên.
“Hả! Động dục?” Cô mỉm cười bối rối. Không thể ngờ lúc này anh lại có thể nghĩ cô bị động dục!
“Đừng lộn xộn nữa, nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu rồi chuẩn bị đến trường đi.” Anh hối thúc cô, không thèm để tâm chơi đoán mò cùng cô.
“Thác Dã, người ta thật sự có rồi!” Cô bĩu môi nói.
“Úy Trì Hi! Không cần khảo nghiệm tính kiên nhẫn của ta!” Giọng anh đầy giận dữ.
“Vậy… nếu lỡ như, người ta thật sự có, thì người sẽ làm gì?” Cô nhìn anh với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, to gan lớn mật quyết chí hỏi đến cùng.
“Con đang muốn nói với ta, con đã bắt đầu quan hệ tình dục lung tung rồi sao?” Lần này, giọng nói của anh vang lên chấn động.
“Ặc! Không có!” Cô nhanh chóng lên tiếng phủ nhận. Tại sao có thể như vậy, rõ ràng là cô rất muốn nói cho anh biết chuyện cô đang mang thai, thế mà không biết tại sao lại biến thành ra thế này. Cô bị buộc tội là quan hệ tình dục buông thả là cớ làm sao? Cái người đầu tiên của cô, không phải chính là anh sao!
Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái mét: “Úy Trì Hi, nếu để cho ta biết con có quan hệ bậy bạ với Tề Gia Nhạc, thì con nhất định chết chắc!”
“Á!” Đột nhiên anh nổi cơn thịnh nộ khiến cho cô giật bắn mình. Làm thế nào anh liên tưởng đến Tề Gia Nhạc! “Liên quan gì đến cậu ấy! Người ta với cậu ấy không có chút quan hệ nào hết!”
“Tốt nhất là không có!” Anh trầm giọng.
Úy Trì Hi đỏ bừng mặt, muốn nói rồi lại thôi. Cô thề, cô thật sự không phải là cố tình làm loạn!
Nên làm gì bây giờ, phải làm sao đây! Thế này mà được sao, đã không biết chuyện cô mang thai còn chưa tính, không ngờ lại còn hoài nghi mọi chuyện cho Tề Gia Nhạc nữa sao! Làm thế nào cô chưa từng phát hiện ra người đàn ông này lại đáng ghét đến vậy. Chính mình ‘ăn ốc’ giờ lại còn không biết xấu hổ bắt người khác đi ‘đổ vỏ’ nữa chứ.
Ngay lúc đó, điện thoai di động của Úy Trì Thác Dã reo lên. Anh cúi đầu, nhìn thấy một dãy số điện thoại lạ.
“Alo, Tiểu Hi…” Úy Trì Thác Dã còn chưa kịp mở miệng trả lời, thì trong điện thoại liền truyền đến một giọng đàn ông dịu dàng.
“Alo? Tiểu Hi, mình là Gia Nhạc…” Không nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng trả lời, nên anh nhanh chóng tự giới thiệu.
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã lập tức tối đen! Bip một tiếng cắt điện thoại, dùng ánh mắt muốn tóe lửa nhìn Úy Trì Hi: “Úy Trì Hi! Con tốt nhất giải thích cho ta, tại sao Tề Gia Nhạc gọi điện thoại di động tìm con lại gọi vào điện thoại di động của ta?!”
“Úi ——” Cô suýt chút nữa bị sặc. Mới sáng sớm nay cô vừa chuyển tiếp cuộc gọi thôi mà, sao nhanh như vậy đã thấy gọi đến rồi.
“Con quả nhiên vẫn còn qua lại với Tề Gia Nhạc? Úy Trì Hi, ta đã nói rồi, rốt cuộc thì con có nghe hay không hả?!” Lại vang lên những tiếng gầm giận dữ.
“Á, Người ta không có, à, không phải vậy, người ta là có, không đúng…” Cô quả thực là vô tội nha. Rõ ràng là do Gia Nhạc tự mình gọi điện đến để tìm cô, chuyện phát sinh thế này làm sao mà cô giải thích đây.
“Chuyển lại về số điện thoại của con, ta không có thời gian đi làm nhân viên tổng đài của con đâu.”
“Không được, người ta, người ta…” Cái lý do đó, cô lúc này đành phải cắn răng nín nhịn, cũng không dám nói nên lời, “Vừa hay, người không phải cũng không cho phép người ta qua lại với Tề Gia Nhạc hay sao. Vậy mọi cuộc gọi đến điện thoại của người ta đều chuyển tới số máy của người luôn là được rồi, xem như mắt điếc tai ngơ vậy.”
“Úy Trì Hi!”
“…” Khi anh vẫn còn đang cự tuyệt, thì cô đã nhanh như chớp chạy tót lên lầu, mở chương trình cười chút chơi. Cô là phụ nữ có thai nha, nhưng nhìn qua lại giống như con lừa mang thai thế này?
Ô ô ô, cục cưng, con cố gắng kiên trì thêm một chút nữa, mẹ nhất định sẽ khiến cho papa của con biết đến sự tồn tại của con.