Không để ý đến sự phản đối của Úy Trì Thác Dã, Úy Trì Hi mặt dày ba tấc vẫn bám riết không buông, một khóc hai nháo ba thắt cổ tiến vào ở lại trong căn biệt thự ngoại ô của anh.
Nước dãi chảy ròng ròng xông vào chiếm lấy phòng ngủ chính của anh, leo lên trên giường của anh!
Tiếp theo, cô còn muốn leo lên người của anh, hắc hắc!
Úy Trì Thác Dã cho dù có là một tảng băng trôi, cũng không thể chống lại được cái sự nhõng nhẽo ương ngạnh đeo bám của con bé này, chỉ còn biết mặc kệ cho cô làm càn, miễn sao cô chịu ngoan ngoãn đi học là được.
Sáng sớm, trong toilet phòng khách.
“Úy Trì Hi! Bàn chải đánh răng của ta, con đem giấu ở đâu rồi?!” Người nào đó mới sáng sớm mà đã bắt đầu luyện Sư Tử Hống rồi.
“Đến đây, đến đây.” Cô gái nào đó đang cầm trong tay chiếc bàn chải đánh răng trên cán có hình chú heo đực đáng yêu, tung tăng đưa đến cho anh.
Á, ngày hôm qua cô mua được một cặp bàn chải đánh răng tình nhân, kiểu dáng heo cha và heo mẹ, cực kỳ dễ thương nha. Vì thế liền thuận tay vứt luôn chiếc bàn chải đánh răng mà anh đang dùng.
Người nào đó cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng ‘quái dị’, ấn đường lập tức nhíu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Trẻ con!”
Sau đó, xoay người lạnh lùng đánh răng, không hề đoái hoài gì tới cô gái nào đó nữa.
Sáng sớm, trong phòng bếp.
“Úy Trì Hi! Ngày hôm qua đã mua mì tôm chưa đấy?!” Người nào đó lại bắt đầu luyện Ba Âm thần công. “Ăn mì tôm rất không tốt cho sức khỏe, vậy nên người ta đã đổi sang mua cháo yến mạch sữa rồi. Người cứ ăn nhiệt tình nha.” Cô gái nào đó đáp.
Hừ, nói giỡn sao, phụ nữ mang thai mà cho ăn mì tôm? Anh muốn cho con của bọn họ sau này chất dinh dưỡng thì thiếu, còn chất bảo quản thì quá thừa sao?
Người nào đó lầu bầu hai câu, rồi mặt lạnh ngoan ngoãn ăn hết cháo yến mạch sữa.
Sáng sớm, tại cổng lớn, tiếng còi ô tô vang lên.
“Úy Trì Hi! Con còn lề mề gì nữa vậy?!” Người nào đó đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn.
“Xong ngay đây.” Giọng của cô gái nào đó từ trong phòng ngủ vọng ra, còn nghe thấy cả tiếng sột soạt tất bật chỉnh trang lại quần áo bản thân đang mặc, tìm đủ mọi cách để che đi chiếc bụng đang sắp to lên của mình.
Á, chẳng qua động tác của cô có chậm một chút, ấy vậy mà anh đã liên tục hối thúc giống như là muốn đòi mạng cô vậy. Hừ ừm, người đàn ông này tính khí vẫn cần phải được rèn giũa thêm.
Chờ cho cô gái nào đó sau khi đã ngồi yên vị trên xe, grừm một tiếng, chiếc xe thể thao phóng như bay ra khỏi căn biệt thự ngoại ô, hất tung lên lớp cát bụi bay mù mịt, như muốn bay lên trời xanh.
Chạng vạng tối, tại căn biệt thự ngoại ô
Cô gái nào đó tự mình đi về nhà, trên tay còn xách theo vài món ăn ngon được mua ở một nhà hàng cao cấp.
Người nào đó vẫn còn chưa trở về nhà.
Cô gái nào đó không nhịn được, liền gọi điện thoại cho người nào đó: “Thác Dã…” giọng nói non nớt nũng nịu vang lên, “Người ta một mình ở nhà có hơi sợ. Chừng nào thì người trở về nhà vậy?”
Người nào đó trầm mặc, một lúc lâu sau, một giọng nói trầm ấm đầy biểu cảm truyền đến: “Một lúc nữa sẽ về.” Trong giọng nói lộ ra một chút ngữ điệu dịu dàng đến mức gần như không thể nhận thấy.
Buổi tối vào lúc bảy giờ rưỡi, chiếc Lamborghini màu đỏ chạy vào biệt thự
Người nào đó sau khi đỗ xe xong, bước vào nhà.
“Hoan nghênh người đã trở về nhà.” Cô gái nào đó đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trông rất khêu gợi, để lộ ra cánh tay trần trắng nõn nà, giống như một cô vợ trẻ nghênh đón người nào đó.
Người nào đó ấn đường hơi nhíu lại: “Mặc ít như thế không thấy lạnh sao?”
Dứt lời, cũng không thèm quay đầu lại đã đi thẳng vào trong thư phòng.
Bỏ lại cô gái nào đó đứng nguyên tại chỗ dậm chân, bĩu môi chu chu cái miệng nhỏ.
Mười lăm phút sau, ở bên trong thư phòng
Cô gái nào đó bưng một đĩa thức ăn, nhẹ nhàng bước vào phòng: “Nhất định là người đã đói bụng rồi. Người ta có mua đồ ăn ngon đây, đặc biệt chờ người trở về nha.”
Người nào đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không thèm nhúc nhích, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ngon, thì mới quay mặt sang.
“Rất thơm nha. Người thích ăn nhất là gan ngỗng Pháp nhỉ.” Trong lòng cô gái nào đó vô cùng vui sướng hài lòng.
Người nào đó cũng không thèm trả lời, quyết định lấp đầy cái dạ dày của mình, thế nhưng trong lòng vẫn luôn thầm tán thưởng món ăn thật ngon.
Cô gái nào đó vui mừng nhướng mày. Tuy rằng anh vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô tin rằng, một ngày nào đó cô sẽ làm tan chảy được núi băng trong anh.
Buổi tối lúc chín giờ đúng, bên trong thư phòng
“Thác Dã, đi ngủ thôi, phải chú ý nghỉ ngơi.” Cô gái nào đó đang trong thời kỳ thai nghén, càng ngày càng thích ngủ. Lúc bình thường phải sau mười một giờ thì cô mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ. Nhưng bây giờ chỉ mới có chín giờ cô đã gắng gượng không nổi. Nhưng vì cục cưng, cô lựa chọn làm một người phụ nữ mang thai biết vâng lời, chẳng qua là khi không có cha của cục cưng bên cạnh, cô vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái.
“Con đi ngủ trước đi, ta còn phải làm gấp một số việc.” Người nào đó thuận miệng trả lời. Công việc ở tập đoàn Xích Long vô cùng bề bộn, có rất nhiều dự án đang chờ anh phê duyệt.
Cô gái nào đó bất đắc dĩ, vì cục cưng, chỉ biết ngoan ngoãn đi ngủ.
Đêm khuya, trong phòng dành cho khách
“Úy Trì Hi! Chăn mền của ta đâu!” Tiếng người nào đó gầm lên giận dữ.
Cô gái nào đó đã chìm sâu vào trong mộng đẹp ngọt ngạo, ngủ say như heo chết, sấm nổ bên tai cũng không rục rịch, có bị lửa thiêu cũng không chịu tỉnh lại.
Á, cô chỉ là đem hết toàn bộ chăn mền trong phòng dành cho khách của anh đi đốt mà thôi. Để khi anh muốn đắp mền, chỉ còn cách phải vào ngủ trong phòng ngủ chính.
“Úy Trì Hi! Chết tiệt, ai đã phá hết quần áo của ta rồi!” Người nào đó tức giận bừng bừng.
Á, cô chỉ là lấy hết quần áo ngủ và quần lót của anh tất cả đem ra rạch nát toàn bộ. Cô không hề cố tình muốn vậy. Chủ tâm của cô là muốn ép anh mỗi ngày đều chỉ có thể ngủ khỏa thân, để cho cô thừa dịp lúc anh ngủ say mà làm chuyện xấu. Dù sao mỗi một căn phòng dành cho khách cô đều làm thêm một chiếc chìa khóa. Anh càng muốn khóa, thì cô càng thích, wow Kaka!
Người nào đó sắc mặt xanh mét chạy vọt vào trong phòng của cô gái nào đó, nhìn thấy cô gái nào đó đang say sưa ngon giấc, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, nước miếng cũng đã chảy ra.
Người nào đó không nói được nên lời, chỉ có thể lặng lẽ ra khỏi phòng của cô gái nào đó, trông như thể căn phòng này vốn không phải là phòng riêng của anh.
Bất đắc dĩ anh đành phải quay trở lại phòng dành cho khách, tạm lên giường nằm ngủ.
Nhưng vẻ mặt vẫn nhăn nhúm như cũ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Người nào đó mới từ từ thư thái, chìm dần vào mộng đẹp…