‘Quán trà Vi Vi’ tọa lạc trong nội thành sầm uất ngay bên cạnh một ngã tư, vốn là một quán trà khá nổi tiếng trong thành phố. Mỗi ngày đều có rất nhiều thực khách ghé thăm nơi đây, đặc biệt là bà chủ, nghe nói tên là Vi Vi, là một đầu bếp làm điểm tâm rất giỏi, bánh ngọt ở đây đều do chính tay cô ấy làm ra, tất cả đều được thực khách đánh giá rất cao.
“Hi, cậu ăn chậm lại một chút! Không có ai giành phần của cậu đâu!” Đinh Tiếu Tiếu cau mày, nhìn Úy Trì Hi ở trước mặt đang ăn như hổ đói, lắc đầu thở dài.
Mấy ngày gần đây, cô luôn dành thời gian theo sát bên cạnh Úy Trì Hi, khiến cho cô ấy vui vẻ, tránh để cô ấy lại suy nghĩ lung tung. Ngoài ra, cô còn phát hiện thêm một vấn đề hết sức nghiêm trọng đó là, Úy Trì Hi ăn nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
“Tiếu Tiếu, mình rất đói nha. Vừa rồi lúc còn ở trong lớp, mình đã đói đến mức da bụng dính sát vào lưng rồi.” Úy Trì Hi vừa ăn vừa càu nhàu, sau đó hớp một ngụm nước chanh, rồi lại tiếp tục tất tả xử lý nốt phần bánh ngọt trước mặt.
Đinh Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn mà choáng váng: “Úy Trì Hi!” Cô kêu lên. Con nhỏ này, ăn nhiều cũng không nói đi, đã vậy còn uống cái thứ nước chanh chua loét đó! Nước chanh gì mà chua đến mức răng cũng ê hết cả lên! Vậy mà cậu ấy lại thoải mái giống như đang uống nước lọc vậy!
“Hả?” Úy Trì Hi ngẩn cái đầu nhỏ nhắn của mình lên từ đĩa bánh flan, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đinh Tiếu Tiếu, “Sao cậu không ăn nữa?”
“Mình đã ăn no từ lâu rồi, thế mà cậu còn có thể tiếp tục ăn đến bây giờ!” Đinh Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Úy Trì Hi, rồi nhìn quanh một vòng, khi thì nhíu mày, lúc lại lắc đầu, một lúc lâu sau, cô mới hắng giọng, trầm trọng nói, “Hi, mình phát hiện ra một vấn đề khá là nghiêm trọng.”
“Hửm? Vấn đề gì?” Úy Trì Hi vẫn không buông chiếc nĩa ăn trong tay ra, để có thể sẵn sàng ăn tiếp, ừm, ừm, cho đến lúc này cô mới có cảm giác thấy hơi chắc bụng một chút. Cô cảm thấy mình nên ăn nhiều một chút, tránh để buổi chiều lại dễ dàng bị đói.
“Gần đây cậu thật sự đã ăn quá mức bình thường! Cậu không phát hiện ra mình bị mập lên sao?” Đinh Tiếu Tiếu nhíu chặt hai hàng lông mày. Con nhỏ Úy Trì Hi này gần đây sao lại vậy chứ. Tuy rằng giữa cô và papa Thác Dã của cô lúc này có thêm một người phụ nữ tên Giang Tuyết Nhi chen ngang, nhưng Úy Trì Hi cũng không cần phải tự tra tấn bản thân như vậy nha.
“Mmm, mình biết, nhưng thế thì sao, trong mắt anh ấy hoàn toàn không hề có sự tồn tại của mình!” Úy Trì Hi giận dữ phun ra một câu, giống như để trút hết nỗi bực dọc liền cắn thêm một miếng bánh flan nữa. Cô cũng biết gần đây mình ăn rất nhiều, nhưng mà chính cô cũng không có cách nào để kìm chế được. Cô cũng không biết mình bị làm sao vậy.
“Hi, cậu không được cam chịu như vậy! Cậu muốn giống như nữ diễn viên chính trong phim ‘Tình yêu thời giảm cân’ [Love on a diet] sao? Cô ấy cũng vì thất tình mà ăn đến mức biến thành một người cực kỳ to béo. Cậu muốn mình trở nên như vậy sao?” Đinh Tiếu Tiếu đưa tay cản Úy Trì Hi đang muốn tiếp tục cắn thêm một miếng bánh flan nữa, “Mình cấm cậu ăn! Hi, đừng tự tra tấn chính mình như vậy, không đáng đâu.”
“Tiếu Tiếu, mình biết là cậu quan tâm mình…” Ánh mắt Úy Trì Hi vẫn dính chặt vào đĩa bánh flan đã bị Tiếu Tiếu đoạt đi mất. Phải nói rằng chiếc bánh đó rất ngon. Trong bụng giống như đang có một luồng sức mạnh, thúc giục cô phải mau chóng đến ăn chiếc bánh ngọt ngon miệng kia.
“Úy Trì Hi! Nuốt nước miếng của cậu xuống!” Đinh Tiếu Tiếu biến sắc, cô ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy!
“Tiếu Tiếu…” Úy Trì Hi nhỏ giọng xin xỏ, cô thật sự rất muốn ăn nha.
“Thành thật khai báo, gần đây cậu mập lên bao nhiêu kg rồi?”
“À… khoảng 3 kg thì phải…” Úy Trì Hi lắp bắp nói. Thật ra cô cũng không biết mình rốt cuộc mập lên bao nhiêu, nhưng mà gần đây lúc soi gương mặc quần áo, cô cảm giác vòng eo của mình to lên không ít. Trước kia móc quần jean còn dư ra một chút mà giờ thì không. Cô biết mình ăn hơi nhiều một chút, nhưng cũng không có cách nào, cô không thể khống chế ham muốn thèm ăn điên cuồng này được. Hơi chút thất thần, cơn đói bụng lại réo gọi cô, tra tấn cái bụng yếu ớt của cô.
“3 kg?! Chúa ơi, béo lên nhiều đến vậy? Hi, nghe lời của mình, không được ăn nữa!” Đinh Tiếu Tiếu đưa tay lên, gọi phục vụ bàn tới tính tiền. Cô phải lập tức mang Úy Trì Hi rời khỏi nơi này. Nếu không cô không dám chắc, cứ để Úy Trì Hi ăn tiếp nữa, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có chuyện xảy ra!
“Tiếu Tiếu, mình còn chưa ăn xong…” Úy Trì Hi trông thấy người phục vụ đang đến liền vội vàng nói, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ly nước chanh cuống cuồng uống, chỉ sợ là không được uống nữa.
“Úy Trì Hi ——” Chúa ơi, cô ấy thậm chí… Đinh Tiếu Tiếu một lần nữa bị hành động của cô dọa cho sợ hãi. Nước chanh đó, không có bỏ đường, cũng không phải nước chanh pha sữa nha! Cô chỉ mới nghĩ đến thứ nước chanh đó thì đã tê buốt răng rồi!
Một lúc lâu sau, cô lấy lại tinh thần, lạnh lùng thốt lên hai chữ: “Trả tiền!” Dứt lời lấy tiền đặt lên trên bàn, vừa để xuống không nói tiếng nào liền kéo tay Úy Trì Hi lôi ra ngoài.
“Này, Tiếu Tiếu, thức ăn không ăn hết lãng phí lắm nha. Này…” Úy Trì Hi lợi dụng lúc đi ngang qua chiếc xe đẩy phục vụ nhà hàng, thuận tay bốc một miếng bánh ngọt, ô ô ô ô, Tiếu Tiếu tại sao không cho người ta ăn hết chứ.
Đinh Tiếu Tiếu lôi Úy Trì Hi ra khỏi ‘quán trà Vi Vi’, cẩn thận dò xét cô từ trên xuống dưới, hoảng hốt kêu lên: “Úy Trì Hi! Eo của cậu to thiệt nha!”
Cô tuyệt đối không thể chấp nhận được, trước giờ cô vẫn luôn ngưỡng mộ đường cong hình chữ S mỹ miều của Úy Trì Hi. Úy Trì Hi có một dáng người đầy mị hoặc, vậy mà bây giờ lại có thể không thương xót bản thân như vậy! Chỉ vì một Giang Tuyết Nhi, đáng để cho cô ấy ‘tự hủy hoại bản thân’ sao hả? Á, hủy hoại dáng ngọc của mình, cũng chính là tự mình hủy hoại mình!
“Mình biết.” Úy Trì Hi nói nhỏ, “Tiếu Tiếu, đang ở trên đường, cậu nói nhỏ tiếng một chút!”
“Cậu còn sợ mất mặt sao?” Cô tức giận không có chỗ phát tiết, đau lòng vì cô nhỏ này tại sao lại không có lòng tự trọng như vậy.
“Thật ra, mình nghĩ qua một thời gian thì ổn thôi, chán ăn thì tốt rồi!” Úy Trì Hi lạc quan nói. Trên thực tế, cô cũng cho là như vậy, chỉ là cô vẫn không thể thích ứng được chuyện Thác Dã ở cùng một chỗ với Giang Tuyết Nhi. Nhưng mà như vậy cũng đúng, thích ứng được thì sẽ tốt thôi…
“… Đợi đến khi cậu tỉnh ra, thì cậu cũng đã béo ú lên rồi!” Đinh Tiếu Tiếu hắt cho một chậu nước lạnh.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Tiếu Tiếu, mình rất mệt mỏi…” Cổ họng Úy Trì Hi có chút nghẹn lại, “Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt vô tội của Giang Tuyết Nhi, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thác Dã, mình liền cảm thấy rất khó chịu… Ngoại trừ ăn để có thể xoa dịu trái tim mình ra. Mình thật sự không tìm thấy phương pháp nào khác… Tiếu Tiếu, mình phải làm gì bây giờ…”
“Aizz.” Đinh Tiếu Tiếu thở dài, “Hi, mình không thể để cậu tiếp tục tra tấn bản thân nữa. Mình dẫn cậu đi giảm béo. Mình đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, được không? Nếu cậu còn cứ tiếp tục như thế này, thì sẽ không còn đẹp nữa, Giang Tuyết Nhi không phải không cần đánh mà đã thắng rồi sao?”
“…” Đôi mắt Úy Trì Hi ngập nước mắt, từ ngày đầu tiên khi Giang Tuyết Nhi chuyển vào sống trong Xích Long bảo, cho tới giờ phút này, tâm trạng của cô đều rất nặng nề, không hề có một phút vui vẻ nào. Có lẽ Tiếu Tiếu nói đúng, cô không nên tiếp tục buông thả thế này nữa. Cô không muốn chịu thua Giang Tuyết Nhi!
Úy Trì Hi mặt mày phấn chấn, cười nói: “Ừ, Tiếu Tiếu, mình đã tỉnh lại rồi!”
Bỗng nhiên, cô cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt khi nãy thuận tay cầm lấy vẫn đang còn ở trên tay mình, đột nhiên, bụng lại sôi lên, đôi mắt sáng long lanh: “Ăn no rồi mới có sức để giảm béo!”
Đinh Tiếu Tiếu choáng váng!