Đêm tháng năm, ánh sao sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ, mảnh trăng non lặng lẽ treo lơ lững trên ngọn cây. Trời đêm cao thăm thẳm, vũ trụ bao la vô cùng tận, không khỏi khiến cho vạn vật thầm than thở mình thật nhỏ bé.
Ban đêm ở Xích Long Bảo, không khí yên tĩnh có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiệnl.
Kéo theo một ngọn gió mát rượi thổi nhẹ đến;
Tiếp theo, bóng đen vọt đến một chỗ khác,
Lao vút đi dưới luồng sáng của ánh trăng non;
Cuối cùng, cạch một tiếng,
Mở hé ra một bên cánh cửa, nhanh chóng lẻn vào…
Tách!
Ánh đèn đột ngột sáng bừng lên!
“Úy Trì Hi!” Chất giọng trầm thấp buồn bực đè nén tức giận vang lên.
“Oái!” Bóng đen đột ngột đứng lại!
“Thác Dã, Tiểu Hi trở về là tốt rồi.” Một giọng nữ nũng nịu đến gai người.
“Đây là lần thứ mấy con về muộn!” Úy Trì Thác Dã ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt xanh mét.
Cả người Úy Trì Hi được bao phủ trong ánh sáng không còn chỗ nào để ẩn nấp. Cô tưởng rằng cô đã đủ nhẹ nhàng đủ yên tĩnh rồi, không ngờ rằng lại bị bắt gian tại trận.
“Tiểu Hi, trễ rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.” Giang Tuyết Nhi khoát lấy cánh tay Úy Trì Thác Dã, vừa xoa dịu cơn giận của anh, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của Úy Trì Hi.
“Con nói đi, đây là lần thứ mấy đi chơi với Tề Gia Nhạc!” Úy Trì Thác Dã bất chấp sự khuyên giải của Giang Tuyết Nhi, đứng dậy đi đến chỗ của Úy Trì Hi, bước đi nhẹ nhàng giống như một con báo.
Ai, anh ta đúng là một con báo vừa tao nhã dũng mãnh nhưng cũng lại vừa nguy hiểm. Úy Trì Hi khe khẽ thở dài. Người đàn ông này, luôn có thể dễ dàng tác động lên mỗi một tế bào nhỏ của cô, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một micrômét một đều đã run lên sợ hãi.
Mái tóc ngắn bóng mượt đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm sáng long lanh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím chặt, dáng người cao to lực lưỡng, đôi chân dài thon dài tuyệt đẹp của anh… Càng lúc càng nhích đến gần cô hơn.
Mỗi khi anh tới gần, luôn luôn khiến cho cô run rẩy một cách khó hiểu, tim đập mạnh giống như nai con chạy loạn, vô tình, đã bị dáng vẻ của anh làm cho hoa mắt thất thần.
Vì sao ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô lại có thể mạnh mẽ đến thế, đến mức không thể cưỡng lại được, gần như muốn nhấn chìm cô?
Nếu như cô không mang họ anh.
Nếu như cô không gọi anh là papa.
Nếu như trong mắt anh không phải là Giang Tuyết Nhi kia.
Nếu như cô có thể…
“…” Giọng cô có chút nghẹn lại. Anh vẫn cao lớn như mọi khi, anh tuấn đến thế, nên mới dễ dàng khiến cho cô mê muội.
“Tiểu Hi, à, con vẫn nên ngoan ngoãn trả lời papa của con đi.” Giang Tuyết Nhi thấy cô vẫn không nhúc nhích ngây ngốc đứng ngẩn người ra đó, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ. Giữa hai cha con bọn họ vẫn luôn tràn ngập mùi thuốc súng.
“Không cần cô xía miệng vào!” Úy Trì Hi đột nhiên cãi lại, quay về phía Giang Tuyết Nhi quát lên. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, tự cho mình là vợ của anh ấy ư? Cô ta cho rằng cô là ai, muốn ra vẻ mẹ kế hiền đức sao? Giang Tuyết Nhi đang mưu tính chuyện gì? Mới đến có vài ngày, đã muốn cướp đi hết mọi thứ mà cô vất vả trong mười hai năm mới có được ư!
“…” Thân mình Giang Tuyết Nhi rõ ràng có chút run rẩy. Cô ta bám chặt lấy cánh tay của Úy Trì Thác Dã, những giọt nước mắt tủi thân cứ ào ào chảy xuống.
“Úy —— Trì —— Hi!” Úy Trì Thác Dã từ trong kẽ răng phun ra ba chữ kia. Anh cố gắng kiềm chế nắm đấm của mình.
“Đúng vậy mà, liên quan quái gì đến bà ta!” Cô hừ mũi nói.
Cô sẽ không chịu yếu thế. Cô khinh thường loại phụ nữ luôn khóc lóc sướt mướt. Cô đây sẽ không thèm khóc lóc để được che chở!
Chỉ là, ở nơi sâu nhất trong trái tim cô, vẫn luôn khát vọng bản thân có một bến cảng để có thể neo lại.
Chỉ cần, khi trái tim cô cảm thấy yếu đuối, khi trong lòng cô muốn khóc, thì trong tim cô sẽ luôn khát vọng được một ai đó quan tâm che chở!
“Úy Trì Hi! Ta cảnh cáo con một lần nữa !” Úy Trì Thác Dã thấp giọng, ôm chặt Giang Tuyết Nhi đang nức nở vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Tuyết Nhi không có việc gì, em không được khóc, sẽ không tốt cho bản thân.”
“…” Nhìn thấy anh dịu dàng vỗ về Giang Tuyết Nhi, trái tim Úy Trì Hi đau như bị dao cắt.
“Ta mặc kệ con và Tề Gia Nhạc đang có quan hệ gì, nhưng từ nay về sau cấm con không được phép ở cùng một chỗ với cậu ta!” Anh liếc xéo cô, trên trán mơ hồ ẩn hiện gân xanh.
“Tại sao?!” Cô cúi đầu khẽ hỏi. Trái tim cô đang rỉ máu.
“Không tại sao cả, ai cũng được, chỉ họ Tề là không được!” Trong mắt anh lóe lên một tia sáng phức tạp.
“Tại sao?!” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại. Tại sao không thể là họ Tề?
“Ta nói rồi, không có tại sao hết!” Anh nghiến răng.
“Vậy đây cũng cấm người qua lại với họ Giang có được hay không!” Cô hét lên! Vết thương trong tim bị nứt toát ra, máu chảy ròng ròng.
“Úy Trì Hi! Chuyện của ta không đến lượt con xen vào!” Anh cau mày. Từ khi nào thì anh cho phép cô được đè đầu cưỡi cổ mình vậy?
“…” Chỉ có anh mới được quyền đốt lửa, mà không cho phép cô được thắp đèn.
“Thác, Thác Dã, hai người đừng, đừng vì chuyện của em mà tranh cãi nữa.” Giang Tuyết Nhi nức nở nói, tựa vào thân hình vạm vỡ của anh, mỏng manh như một làn khói nhẹ, chỉ thoáng không lưu tâm một tí thì liền bay đi mất.
Tốt nhất là cô ta biến mất luôn đi! Dạ dày Úy Trì Hi lại bị cuộn lên.
“Tuyết Nhi đừng khóc, không phải tại em, em không cần tự trách mình.” Giọng anh nhẹ nhàng lại ngay lập tức.
“Mèo khóc chuột!” Úy Trì Hi bĩu môi, rốt cuộc thì không thể chịu đựng nổi nữa, lập tức xoay người nhấc váy chạy lên lầu.
Cô đây không cần phải đừng xem bọn họ giả mù sa mưa!
Cô đây cũng không cần xem dáng vẻ giả bộ đáng thương nhu nhược của Giang Tuyết Nhi!
Cô không cần ép buộc bản thân giống như một tên hề dù lệ rơi đầy mặt, những vẫn phải diễn chuyện hài!
Cô thật hận, vì sao thái độ của anh đối với cô và Giang Tuyết Nhi, lại khác biệt đến vậy?!
Giang Tuyết Nhi, rốt cuộc là gì của anh! Tại sao bao nhiêu năm qua, cô chưa từng được nghe nói đến!
Úy Trì Hi chạy vọt về phòng mình, đóng cửa đánh rầm một cái!
Dựa vào trên cánh cửa, cô thở hổn hển gấp gáp, nơi khóe mắt không kiềm được thoáng loang ra một vệt nước mắt, cô rất nhanh lau đi. Cô sẽ không dễ dàng để bị đánh gục như vậy đâu!
Trước đây, anh là papa, là người trên đời này quan tâm đến cô nhất.
Trước đây, anh là papa, là người trên đời này cưng chìu cô nhất.
Nhưng cũng vì, anh là papa, là người trên đời này cô không thể không dõi theo.
…
Cô muốn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần Zeus đó. Suốt mười hai năm qua, tình yêu này không biết đã lún sâu đến mức nào rồi. Cuộc sống của cô trong suốt mười hai năm qua, gần như tất cả đều là cái bóng của anh.
Nhưng mà vì sao, đêm nay tâm lại lạnh như nước.