“Quả nhiên còn dám kể câu chuyện bã kẹo chewing gum linh tinh để mà chối tội!” Anh tới tấp vỗ bôm bốp xuống mông cô!
“Ô ô ô…” Úy Trì Hi khóc đến khi không còn khí lực, cái mông nhỏ đã bị bỏng rát đau nhức. Cô chợt nghĩ đến cái mông đít đỏ hồng của con khỉ lông vàng, thế rồi một cảm giác tởm lợm đột nhiên xông tới. Cô không muốn bị biến thành mông khỉ oa!
“Úy Trì Hi! Con đã biết sai hay chưa?” Úy Trì Thác Dã nghiêm nghị quát to. Tiếng khóc của con bé này thật sự là rất chướng tai, sợ anh không biết tiếng heo kêu là như thế nào sao.
“Ô ô ô, người ta… Người ta… Không sai mà.” Cô hút lấy không khí, trả lời đứt quãng, có chết cũng không nhận mình sai. Chẳng qua là cô bị oan mà thôi, sai ở chỗ nào cơ chứ!
“Còn không chịu nhận mình sai!” Nói xong, anh vỗ bành bạch hai phát xuống cái mông nhỏ nhắn của cô.
“Ô oa oa oa…” Lại tiếp tục một tràng tiếng thét thảm thiết phát ra từ miệng cô, đau đến mức khiến cho khuôn mặt cô nhăn nhúm lại, các ngón tay nhỏ bé vô thức bấu chặt lấy bắp đùi của anh…
“A!” Anh rên lên một tiếng, con bé này là đang trả thù anh sao? Ra sức bấu chặt lấy bắp đùi của anh, sức lực cũng không hề nhỏ nha.
“Ô ô ô ô ô…”
“Đã biết sai chưa?” Anh hỏi lại thêm lần nữa, lông mày cũng có thể đùn lại thành một chiến hào.
“Ô ô ô ô ô…” Lần này, cô không dám tiếp tục trả lời không, để tránh lại phải chịu thê thảm bởi độc thủ của anh, ô ô ô. Cuối cùng cô cũng đã biết được danh hiệu bố già Mafia của anh làm sao mà có rồi, đơn giản chỉ cần dùng vũ lực, trước là ép buộc rồi tiếp đó là vu oan giá hoạ cho người ta.
“Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đã dám lấy bao cao su ra làm đồ chơi, thế thì hai mươi sáu tuổi sẽ đến mức nào?!” Thấy cô đã thật sự khóc tức tưởi, anh liền dừng tay không tiếp tục đánh nữa, nhưng mà chân mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Mười sáu tuổi, đã có thể được cấp giấy chứng minh nhân dân rồi, cũng đã là người lớn rồi, ô ô ô, liên quan cái quái gì đến chuyện hai mươi sáu tuổi chứ?
“Úy Trì Hi, là do ta đã không quản giáo con cho thật tốt, nên mới khiến cho con càng ngày càng buông thả vậy chăng?” Anh khẽ thở dài, nhìn bộ dạng lẳng lặng cúi đầu khóc rấm rức của cô, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ. Anh thừa nhận, người làm cha như anh, quả thật không có nhiều thời gian để quản thúc giáo dục cô con gái này thật tốt, hay phải chăng bởi chính thân phận bố gìa Mafia của anh đã làm cho anh không có đủ tư cách để dạy bảo điều hay lẽ phải cho cô?
Bỗng nhiên, nghĩ lại khoảng thời gian khi mình còn trẻ, tay anh liền buông xuống.
“Được rồi, đừng khóc nữa, xấu chết đi được.” Thác Dã ôm cô lên đặt ngồi trên đùi anh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến đỏ hồng, nước mắt chảy hai hàng, không nhịn được cười nói, “Thật sự giống như một chú chó nhỏ, khóc khó coi chết đi được.”
“Ô… Ô ô, người còn… Cười người ta!” Cô thở hổn hển, vừa thở vừa nói, trong lòng cực kỳ tủi thân.
“Để xem con lần sau còn dám không chịu nghe lời nữa không.” Anh làm mặt lạnh, xốc cô lên đặt ngồi lên trên giường.
“Oái ——” cô vừa mới đặt mông ngồi xuống, liền giật bắn trở lại, Mamma Mia, cô đau chết mất thôi.
“Sao vậy? Đau lắm hả?” Anh nhíu chặt ấn đường, “Nằm úp xuống giường, để ba nhìn thử xem.”
Úy Trì Hi không chút nghĩ ngợi, liền ngoan ngoãn làm theo, thành thục nằm vùi vào đống chăn đệm mềm mại ấm áp trên giường, áp mặt mình xuống nệm, ô ô ô, mẹ nó ngày hôm nay thật là xúi quẩy!
Úy Trì Thác Dã kéo quần cô xuống, cặp mông bị tấy đỏ hiện ra rành rành trước mắt anh, hình như anh xuống tay hơi nặng. Vì thế, anh vội vàng đi lấy hộp thuốc gia đình ra dùng.
Cô ngây ngốc nằm lỳ ở trên giường, vì khóc quá nhiều, nên trong nhất thời vẫn chưa thể khôi phục lại bình thường.
“Úy Trì Hi, ba cảnh cáo con không được tái phạm lần nữa, biết không?” Anh vừa bôi kem giảm đau mát lạnh lên cặp mông trắng hồng mềm mại của cô, vừa không quên chỉ trích khiển trách cô.
Cô mãi đắm chìm trong nỗi đau của riêng mình, nên mới lười nói lại anh. Đàn ông đều là những kẻ xấu, trên giường dưới giường là hai người khác nhau, lúc trên giường thì yêu cô cuồng dã gần chết, lúc xuống giường thì cô bị đánh te tua suýt chết.
“Hửm?” Thấy cô vẫn không ngừng run rẩy, anh đành lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục xoa thuốc mỡ lên cái mông nhỏ của cô. Con bé này có một làn da trắng ngần. Anh bỗng nhớ lại thời gian ở trên đảo Phuket, bản thân đã không kìm lòng được mà hôn cô. Cái loại cảm giác đó, thật giống như đang được ăn một trái mật đào ngọt ngào, khiến cho anh có chút mê mẩn. Nhưng kỳ quái chính là, anh trước giờ đều không thích đồ ngọt.
Úy Trì Hi khóc đến mệt lừ, nằm ở trên giường, thiếp đi lúc nào không hay.
“Úy Trì Hi?” Lúc này, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô. Cô gái nhỏ này, một giây trước còn đang gào khóc, một giây sau đã ngủ say rồi.
Anh thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào cái mông đỏ hồng của cô, mơ hồ, tầm mắt càng lúc càng xa hơn, u cốc của cô như ẩn như hiện phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, dường như có một sức mạnh thần bí nào đó muốn thu hút sự chú ý của anh. Anh gần như có thể chạm vào đám cỏ non tơ của cô, sự mỏng manh mềm mại đó, đã khiến cho anh có chút mê muội.
Bàn tay trong vô thức dần dần lách vào giữa hai chân cô, hai đầu ngón tay linh hoạt khuấy động ở nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng tách mở cánh hoa ướt át của cô ra, cọ sát ra vào rồi khẽ xoa vuốt. Sau đó, một dòng mật ấm nóng rỉ ra, dần dần trở nên ẩm ướt. Thấm đẫm ngón tay thon dài của anh, anh giống như bị bỏ bùa mê, ngón tay lần dò vào trong cái nơi nóng ẩm ấy, thâm nhập sâu hơn vào trong u cốc của cô. Cảm giác trơn nhẵn nhất thời xâm chiếm toàn bộ giác quan anh, thân thể ở một nơi nào đó đã nhanh chóng trở nên bành trướng, ngón tay đặt lên nhụy hoa của cô nhẹ nhàng dao động, bị một luồng khoái cảm mãnh liệt kích thích khiến cô trong lúc mơ ngủ khẽ rên thành tiếng, ưm!
Trong giấc mơ, cô cảm giác được một luồng khoái cảm mãnh liệt lan ra từ dưới hạ thân. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô khẽ ngâm thành tiếng.
Anh bất chợt hốt hoảng, tiếng rên khẽ của cô kéo anh từ trong mê muội quay về thực tại. Anh nhanh chóng rút tay về, chết tiệt! Anh đang làm cái gì vậy!
Lướt qua tâm trí, hoảng hốt thở dốc, anh vừa rồi đã làm gì!
Vội vàng kéo chăn lên đắp kín cho cô, tăt đèn, đóng lại cửa phòng, anh gần như là tháo chạy trở về phòng riêng của mình.
Vì quá lâu rồi không gần phụ nữ sao? Anh nhíu mi, có vẻ như đã một thời gian khá dài không có gọi cho Đường Giai Kỳ.
Trong đầu thấp thoáng hiện lên một bóng dáng nhỏ nhắn, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên dịu dàng. Có lẽ, đã đến lúc cũng nên đón cô ấy trở về rồi.