Sau khi từ Thailand trở về, Úy Trì Thác Dã cũng không kịp dưỡng thương, đã phải cấp tốc lo chỉnh đốn lại Xích Long bang và điều hành công việc của tập đoàn Xích Long. Công việc bận rộn cứ nối tiếp nhau không ngừng hết ngày này sang ngày nọ, ngày nọ lại nối tiếp ngày kia, gần như anh vẫn không có thời gian để quay về Xích Long Bảo.
Úy Trì Hi ngoài việc nghiêm chỉnh đi học ở học viện ‘Cách Nhã Uy’ bên ngoài ra, thì khi quay trở về Xích Long Bảo vẫn phải đau khổ chịu đựng sự huấn luyện của Cô giáo Hạ mỗi ngày.
Dường như tất cả mọi thứ cũng đều đã quay trở lại điểm khởi đầu, ngay cả cái đêm vũ hội từ thiện kia cũng vậy, như thể chưa bao giờ xảy ra. Chữ ‘buồn’ đã lẵng lặng hiện dần lên trên mặt cô.
Làm sao anh có thể lạnh lùng hà khắc đến thế, đàn bà đối với anh, đến cùng là cái gì? Trong mấy năm qua nhìn thấy đủ loại phụ nữ ở bên cạnh anh chợt đến rồi chợt đi còn nhanh hơn cả thay áo. Vậy cô thì sao? Đối với anh có ý nghĩa gì đặc biệt hơn hay không, hay cũng chỉ thế mà thôi?
Anh đã quên mất những ngày trốn chạy của bọn họ ở đảo Phuket, đã quên mất chuyện xấu hổ cô đã làm trong rừng, đã quên đi hai người bọn họ suốt một đêm ở bãi đất trống ôm nhau ngủ, cũng quên mất con khỉ lông vàng vừa đáng yêu vừa đáng ghét kia, càng muốn quên đi nụ hôn triền miên dưới đáy biển, đã quên mất rồi mình cô chật vật vất vả thế nào để vừa khiêng vừa kéo anh từ bãi cát đi vào rừng, đã quên luôn chính cô giúp anh gắp viên đạn ra, cũng chính cô đã sưởi ấm cho anh suốt một đêm dài, đã quên rồi chú voi con đáng yêu thân thiện kia, quên luôn cả hai đã từng rất vui vẻ chơi trò té nước…
Nhưng mà, từng ly từng tý một những chuyện đã xảy ra trên đảo Phuket, đến bây giờ vẫn luôn lẩn quẩn trong tâm trí cô không tan. Đây là lần đầu tiên, cô dùng chính thân phận của mình cùng anh trải qua một khoảng thời gian rất cực khổ, nhưng lại vô cùng vui vẻ hạnh phúc, để cho cô nhớ mãi không quên.
Nhưng nếu như phải đặt mình trong một nơi to lớn trống rỗng như Xích Long Bảo, ngoại trừ chú Lâm thím Lâm, cô gần như không có bạn. Mỗi đêm khuya nằm mộng cô lại nhớ tới nụ hôn triền miên của hai người dưới đáy đại dương, nhớ đến mùi vị của anh, nhớ lại cảm giác được anh ôm chặt vào lòng, nhớ rằng anh đã gọi cô là bảo bối…
Nghĩ cho đến khi thân thể đau đớn, cho đến khi thức dậy, trên mặt quả nhiên chỉ toàn là nước mắt.
“Tiểu Hi, có nghiêm túc nghe giảng không vậy!” Đinh Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh, lập tức cắt đứt tâm tưởng đang muốn chu du trong cõi thần tiên của Úy Trì Hi. Con nhỏ này, từ sau khi đi Thailand trở về, thường xuyên mất hồn mất vía như vậy. Tuy rằng cô biết cha của con nhỏ là một người cực kỳ lạnh lùng và hà khắc, không bao giờ trực tiếp gần gũi chăm sóc cho Úy Trì Hi, nhưng mà nếu ông ta cứ tiếp tục làm như thế này, thì cô quả thật rất lo lắng cho sức khỏe của Úy Trì Hi. Đặc biệt là gần đây, cô thậm chí nhận thấy sắc mặt của Úy Trì Hi có chút tái nhợt.
“Á!” Úy Trì Hi ngơ ngác lên tiếng đáp trả, hoàn hồn trở lại, cô cũng đã không thể chịu nổi tình trạng này, cô càng lúc càng đắm chìm trong những suy nghĩ về anh… mỗi ngày một sâu hơn. Con người vốn là như thế, nếu như ngay từ đầu chỉ là đứng ở xa xa nhìn lại, thì sẽ không bị nhấn chìm trong nỗi nhớ nhung sâu đến vậy. Nhưng mà khi đã đến gần rồi, được chân chính chạm vào rồi, thì mới phát hiện ra bản thân mình đã không thể buông tay được nữa.
“Cậu nha, tâm trí lại đi hoang rồi, trong giờ giáo dục giới tính mà cũng có thể thất thần được ư.” Đinh Tiếu Tiếu lắc lắc đầu.
Cô giáo đứng trên bục giảng đeo một chiếc kính gọng đen dày cộm, cổ hủ chính là ‘cô giáo Trương’ trong truyền thuyết.
“Các em học sinh thân mến, các em đều đã là những thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi rồi. Tôi cũng biết, hầu hết các em đều được sinh ra trong những gia đình danh giá có nề nếp, cho nên càng cần phải chú ý cẩn trọng giữ gìn từng lời ăn tiếng nói, cho đến mỗi hành vi cử chỉ của bản thân, không được phép bước lỡ chân, làm cho gia tộc phải hổ thẹn.” ‘Cô giáo Trương’ đứng trước bục giảng vẫn cứ nói thao thao bất tuyệt không ngừng.
“Tiếu Tiếu, khóa học này rất quan trọng sao?” Úy Trì Hi cúi đầu thì thầm hỏi Đinh Tiếu Tiếu.
“Cũng không hoàn toàn như vậy, chỉ là sẽ rất có ích lợi cho tương lai sau này thôi.” Đinh Tiếu Tiếu vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai áng mây đỏ hồng. Cô nhớ lại đêm hôm đó ‘hắn’ điên cuồng thế nào, thì khuôn mặt tức khắc đỏ bừng đến mang tai, nhưng mà cũng đã khá lâu rồi cũng không nhìn thấy ‘hắn’.
“Các em học sinh xin vui lòng hãy giữ trật tự, tiếp theo, tôi xin trình bày về một số biện pháp tránh thai.” Giọng nói của ‘cô giáo Trương’ cất lên lanh lãnh rõ ràng, cô nói rất chú tâm và vô cùng nghiêm túc, tuy nét mặt vẫn không có chút biểu cảm nào nhưng giọng nói lại cực kỳ chân thành, “Đặc biệt các em đang ở trong độ tuổi này mà mang thai, phá thai, sảy thai, đã trở nên không còn là hiếm gặp. Nhưng các em hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác, trên vai các em phải gánh vác nhiều trọng trách hơn, danh dự đối với các em cũng quan trọng hơn.”
Mang thai? Lúc Úy Trì Hi nghe thấy hai chữ này, trái tim không khỏi nảy lên một nhịp, hai người bọn họ đã cùng nhau hai lần, dường như cũng không sử dụng qua bất kỳ biện pháp tránh thai nào…
“Có một số biện pháp tránh thai rất phổ biến, như bao cao su, thuốc tránh thai khẩn cấp, thuốc tránh thai dài hạn, thuốc tránh thai ngắn hạn, vòng tránh thai, vân vân, mấy năm gần đây còn xuất hiện thêm phương pháp cấy que ngừa thai dưới da. Nhưng là một cô giáo, tôi khuyên các em, với thuốc tránh thai khẩn cấp nếu như không phải là thời điểm cấp bách, thì không được khuyến khích sử dụng, bởi vì thuốc tránh thai khẩn cấp dược tính cực mạnh, nên tác dụng phụ của nó cũng rất lớn.” ‘Cô giáo Trương’ dừng lại một chút, đẩy gọng kính trên sống mũi lên một chút, rồi nói tiếp, “Có một trường hợp, một cô gái mười tám tuổi, thường xuyên dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Kết quả là sau hai năm, cô ấy đã bị mất hoàn toàn khả năng sinh nở. Vì dược tính này đối với thân thể sẽ gây ra thương tổn vô cùng lớn. Cho nên, cô vẫn đề cử chúng ta nên sử dụng bao cao su để tránh thai, rất an toàn mà lại không có tác dụng phụ, còn có thể phòng tránh được một số bệnh lây truyền qua đường tình dục…”
‘Cô giáo Trương’ vẫn luôn đứng ở trên bục nói đến nước miếng văng ra tung tóe. Trái tim Úy Trì Hi cũng đã không thể bình tĩnh lại được nữa. Cô có lẽ sẽ không kém may mắn đến vậy chứ, chắc chắn là sẽ không thế đâu!
Tuy rằng cô cũng rất muốn có cục cưng của Thác Dã, nhưng lúc này đây anh hoàn toàn không biết được cô chính là người phụ nữ kia. Nếu chẳng may cô mang thai, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ rối tung lên, ô ô ô Cầu Chúa phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cho cô ‘trúng thưởng’ nha, loại ‘phần thưởng’ thế này cũng không vui chút nào đâu.
“Tiểu Hi, cậu làm sao vậy?” Đinh Tiếu Tiếu quan sát thấy sắt mặt Úy Trì Hi đang hồng hào dần trở nên trắng bệch, liền quan tâm hỏi.
“Ừm? Không, không có gì.” Cô lắc đầu nguầy nguậy, dường như muốn đem tâm trạng bất an này hất mạnh lên đến tận chín tầng mây.
Bao cao su…
Ừ ừm, tối nay lúc về nhà, chắc là phải mua vài cái để thử nghiệm, tránh cho lần sau ngờ nghệch cái gì cũng không biết. Nhưng mà, dường như Thác Dã là người rất cẩn thận, cho nên sẽ không gieo giống vào bụng của một ‘người đàn bà xa lạ’ mới phải chứ. Trong lòng cô vẫn dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.