“Đừng nhúc nhích!” Anh nén giọng thấp xuống, siết chặt lấy thân thể cô trong vòng tay mạnh mẽ.
Nhìn thấy anh dần hạ đầu thấp xuống gần cô, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, đang từ từ phủ xuống người cô…
Không khí có chút mờ ám.
Ngực cô áp sát vào người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng đến mang tai, trái tim bé nhỏ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh còn bảo cô đừng nhúc nhích, hay là…
Khóe miệng Úy Trì Hi nhếch lên một nụ cười trộm, bàn tay nhỏ bé vô tình nắm chặt lấy vạt áo anh, thẹn thùng đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, cánh môi đỏ hồng lặng lẽ chu lên, chờ đợi bờ môi ấm áp kia phủ xuống…
Im lặng…
Lặng lẽ…
Khe khẽ…
Nhẹ nhàng…
Mềm mại…
Êm dịu…
Thầm thì…
…
Hả, đứng hình…
Sao lâu rồi vẫn không thấy cánh môi kia phủ lên.
“Được rồi.” Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói.
“Cái quái gì vậy?” Cô đột ngột mở choàng mắt ra, vẻ mặt ngơ ngơ, rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy? Cái gì mà được rồi? Đợi cả buổi trời anh cũng không thèm hôn, hại cô phải chờ rất lâu nha.
“Vừa nãy có rắn.”
“Hả?!” Cô kinh hãi kêu lên, “Rắn á!” Cô hốt hoảng, cực kỳ sợ hãi.
Cô phắt một cái liền tót lên người Úy Trì Thác Dã, hai tay bám chặt lấy cổ anh một cách thô bạo, còn hai chân thì ngay tức khắc quắp ngang hông anh, hoảng loạn thét lên: “Người ta không muốn bị rắn cắn nha, cứu với cứu với!”
“Con không thấy là phản ứng đã quá chậm rồi hay sao? Ba đã đuổi con rắn đó đi từ lâu rồi.” Úy Trì Thác Dã hết cách phải đỡ lấy mông cô, đề phòng cô bị té ngã, sau đó tiện thể vỗ nhẹ một cái lên mông cô, “Không có ý thức đề phòng nguy hiểm gì cả, có phải đáng đánh đòn hay không?”
Ô ô ô, nghe thấy con rắn đã bị đuổi đi rồi, lúc này trái tim đang đập dồn của Úy Trì Hi mới từ từ đập thong thả lại.
Trời ạ, cô mặt mày nhăn nhúm, suýt ngất!
Còn tưởng rằng Thác Dã muốn làm gì cô, sự thật chứng minh, cô tự mình rước nhục, thật uổng công làm một sắc nữ.
“Ổn rồi, xuống đi, bây giờ có thể đi nhóm lửa được rồi.” Anh cưng chìu vỗ vỗ vào cặp mông mềm mại của cô.
Úy Trì Hi chậm chạp miễn cưỡng trợt xuống người anh, vừa ngay lúc đó, dạ dày bỗng kêu lên ùng ục, đôi môi anh đào cong lên, cô lầu bầu nói: “Người ta đói bụng.”
“Đói thì ngủ sẽ hết đói.” Úy Trì Thác Dã thả cô xuống, khom lưng nhặt ít cành khô, vừa đi vừa quay đầu lại nói, “Chạy theo ba nhanh lên, chứ không nếu lại gặp phải con rắn hay con thú nào khác ba cũng sẽ mặc kệ con đó.”
“Oái!” Cô ngây ngốc kêu lên, rồi hấp tấp đuổi theo bắt kịp bước chân anh. Cô không muốn bị rắn cắn đâu, ô ô ô, nghe đã thấy thật khủng khiếp.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã nhóm được một đống lửa ở giữa bãi đất trống. Úy Trì Thác Dã nằm ngay xuống, miệng vết thương ở bả vai đang đau âm ỉ, đêm nay anh nhất định phải nghiêm túc nghỉ ngơi, mai mới có sức chạy tiếp, mới có đủ sức bảo vệ cô nhóc của anh, đồng thời cũng phải sống sót trở về để tính sổ với kẻ đã bán đứng mình.
Úy Trì Hi theo sau nhào xuống, tiến đến nằm bên cạnh anh: “Thác Dã, chúng ta có thể thoát khỏi cái nơi thâm sơn cùng cốc này không?”
“Chắc chắn có thể. Đừng có suy nghĩ lung tung nữa.” Anh nghiêng người về bên cánh tay không bị thương duỗi tay kéo cô ôm vào sâu trong ngực, dịu dàng nói, “Bé ngoan ngủ đi, sáng mai sẽ tìm thứ gì đó cho con ăn.”
Suốt chặng đường này, quả thật đã uất ức cho cô, bắt cô phải đi đường vòng, càng hẻo lánh bí mật càng có lợi với anh. Anh không hề xem thường thế lực của Hắc Cẩu ở Thailand, nhưng lại không lường trước mình sẽ bị bán đứng. Bỗng nhiên, tròng mắt anh lại toát ra vẻ lạnh như băng.