Anh nhìn có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ nổi là
ai. Huống chi đã nhiều năm như vậy, phụ
nữ xung quanh anh nhiều vô số. Nếu mỗi người
phụ nữ anh đều nhớ rõ, thì đã không phải
là Úy Trì Thác Dã rồi!
"Sao
vậy? Vẫn không nhớ ra sao?" Khuôn mặt người
phụ nữ vặn vẹo. Dù sao khuôn mặt ả lúc này
đã hơn ba mươi, không còn nét thanh xuân nữa. Còn bức
ảnh ả chụp, là hình cách đây mười mấy
năm. Thế nhưng ả ta vẫn cảm thấy vừa
ngượng vừa tức! Anh thậm chí không nhận ra ả!
Úy
Trì Thác Dã lẳng lặng, nhìn người phụ nữ
đang phát điên trước mặt, so với cô gái ngây
thơ trong ảnh, rất khó tưởng tượng là
cùng một người. Có lẽ thời gian đã tàn nhẫn
bào mòn hết tất cả!
"Nói
đi, điều kiện của cô!" Anh không muốn
nói chuyện vô nghĩa với ả. Ánh mắt thỉnh thoảng
liếc về phía cabin. Từ góc nhìn của anh, không thể
nhìn thấy Lăng Vũ Hi. Vì vậy, anh di chuyển một
chút, tranh thủ lúc người phụ nữ nổi
điên, đánh đòn phủ đầu!
"Điều
kiện? Úy Trì Thác Dã, anh thật sự… Quên em rồi
sao?" Giọng người phụ nữ run run phẫn nộ.
Nếu
như thẳng thắng thừa nhận, có thể khiến
ả điên này thu tay lại, vậy anh sẽ không chút do dự
nói thật. Anh không có chút ký ức nào về người phụ
nữ điên này!
Ả
ta nhìn chằm chằm Úy Trì Thác Dã. Sự im lặng của
anh, chắc chắn là đả kích lớn nhất đối
với ả!"Ha ha ha ha… Quả nhiên, quả nhiên anh
quên em…"
Trong
tiếng cười ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Tất cả tuổi trẻ của cô, khát vọng của
cô, thậm chí cả tương lai, đều bị
người đàn ông này phá hủy! Đổi lấy cái
gì? Là sự lãng quên của người đàn ông này! Thậm
chí, ngay cả dáng vẻ của cô cũng không thèm nhớ!
Gần
như cười ra nước mắt, cô cười bản
thân, thêm hận Úy Trì Thác Dã vô tình!
"Được,
anh đã không nhớ ra tôi, vậy tôi sẽ khiến cho cô
ta cũng hoàn toàn quên anh!" Dứt lời, ả dứt
khoát giơ súng, nhắm ngay cửa cabin ——
Trái
tim giật thót đập thình thịch, Úy Trì Thác Dã giơ
tay lên, "Chết tiệt! Rốt cuộc thì cô muốn
gì?"
Anh
cũng bị ả làm phát điên. Nếu Lăng Vũ Hi
không phải đang ở trong tay bọn họ, anh cũng
chẳng hơi đâu ở lại nơi này nghe ả
điên kia gào thét.
"Muốn
gì? Ha ha ha ha…" Ả cười điên cuồng,
"Muốn gì? Tôi muốn tất cả phụ nữ bên cạnh
anh đều chết!"
Đám
đàn ông lực lưỡng bên cạnh anh đều hít
sâu một hơi. Người phụ nữ này, bị gì mà
điên cuồng hung ác đến thế?!
Im
lặng trong hai giây, Úy Trì Thác Dã nín thở, ánh mắt như
chim ưng nhìn thẳng khẩu súng trong tay ả ta, cố gắng
trấn tĩnh, "Đã qua nhiều năm rồi, sao em
phải khổ thế?"
Hắn
liếc nhìn bức ảnh, chuyện thời thanh xuân, lúc ấy
mới 18 – 19 tuổi, mười mấy năm rồi ai
mà nhớ rõ? Nhưng người phụ nữ này rõ ràng là
không cam lòng, toàn bộ oán hận vào lúc này bùng phát!
"Hừ!
Anh cũng biết đã qua rất nhiều năm rồi!
Đã 16 năm qua, mỗi ngày tôi đều phải chịu
đựng dày vò, làm cho tôi già đi nhanh chóng, không còn
được như trước!… Tôi vốn được
nâng niu như công chúa! Giờ lưu lạc đến tình cảnh
này, rốt cuộc là tại ai!" Người phụ nữ
thét lên thê lương, nước mắt chảy xuống
thành dòng. Nếp nhăn nơi khoé mắt hằn rõ, mới
hơn ba mươi tuổi, nhưng quả thật so với
bé gái đáng yêu trong bức ảnh kia khác nhau một trời
một vực!
Úy
Trì Thác Dã lẳng lặng nghe, không chút phản ứng, mặc
cho ả ta xả giận, nhưng trong lòng lại lo lắng
cho người phụ nữ trong cabin, cô có ổn không? Vì
sao lâu rồi vẫn không nghe thấy tiếng cô? Lăng Vũ
Hi…
"Tại
ngươi, do Úy Trì Thác Dã ngươi hết! Tất cả
đều do ngươi hại!" Người phụ nữ
nước mắt ràn rụa rít gào, "Nếu không phải
vì vụ bê bối năm đó, người nhà sẽ không
đuổi ta đi! Mà ngươi, ta tìm mọi cách gặp
ngươi, thì luôn bị người huynh đệ kia của
ngươi cản lại!… Thật ác độc! Úy Trì
Thác Dã ngươi thật nham hiểm! Bởi vì
ngươi, ta mất hết danh dự! Ngay đến Tề
Gia Chấn cũng xem thường ta! Nhiều năm qua, ta
nghèo túng khốn khổ, ai thấy? Ta bị bắt đi
tiếp khách, có ai tiếc thương! Ta bị ép phá thai, bị
sảy thai, trở thành gái điếm dơ bẩn, có ai
đưa tay giúp đỡ?… Ha ha ha ha ha…"
Tề
Gia Chấn? Chợt nghe tên này, Úy Trì Thác Dã dường
như nhớ ra, từng một thời, tuổi trẻ
lông bông phù phiếm. Khi đó anh mới mười mấy
tuổi, chim non háu đá, đoạt không ít bạn gái của
Tề Gia Chấn. Thế ra cô gái này, chắc hẳn cũng
là một trong số đó rồi.
Anh
nháy mắt với gã to con bên cạnh, mấy gã cao to của
đối phương cũng đang như hổ rình mồi.
Ả ta vừa khóc vừa cười. Giống như sau
nhiều năm bị ấm ức, nay cuối cùng đã
tìm được nơi bộc phát. Ả giống như
phát điên gào thét điên cuồng: "Úy Trì Thác Dã, tất
cả mọi việc, đều do ngươi tạo ra!
Ta đã từng yêu ngươi rất nhiều, vì
ngươi bất chấp sự phản đối của
gia đình, thậm chí còn tính chạy trốn cùng
ngươi! Còn ngươi thì sao? Thay phụ nữ như
thay áo, chắc con hoang gieo rắc cũng không ít, ha ha ha ha
ha… Vậy hôm nay, ta sẽ giúp ngươi giải quyết
đứa con hoang này!"
Dứt
lời, tầm mắt ả ta lại quay về khẩu
súng đang cầm!
Trái
tim đánh thịch một cái, Úy Trì Thác Dã không dám kích thích ả,
đành phải nói: "Không có con hoang, xưa nay tôi chưa
bao giờ để có con hoang bên ngoài…" Gian nan, anh nuốt
nước bọt, rất không quen nói mấy lời này.
Nhưng anh biết, anh phải ngăn ả điên này. Anh
không thể để Lăng Vũ Hi gặp nguy hiểm!
Sau đó anh hạ giọng, nhỏ nhẹ hết sức
nói, "Anh xin lỗi… Đã gây cho em tổn thương lớn
như vậy. Nhưng đứa trẻ vô tội, em có oán
hận gì cứ việc tính hết lên đầu anh. Nếu
em muốn, anh có thể cho em một khoản tiền, coi
như bù đắp cho những mất mát của em trong những
năm qua…"
"Tiền?!"
Ả ta bi phẫn ngắt lời anh, "Tiền có tác dụng
gì! Có thể làm cho ta trở lại như trước kia
sao? Có thể đưa ta quay về nhà họ Âu sao? Thậm
chí là… Có thể khiến ta quay lại bên cạnh
ngươi sao?… Ha ha ha ha… Không thể, đúng không! Úy Trì
Thác Dã, ngay cả ta cũng không tin, ngươi cho là còn có thể
lừa gạt được ta nữa sao?"
Khóc
cười gào thét, người phụ nữ bỗng nhiên
lên đạn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm
Úy Trì Thác Dã, trong lòng rối rắm. Vì sao thời gian không
để bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt của
người đàn ông này, mà ngược lại ngày càng khiến
anh thêm quyến rũ thành thục trưởng thành hơn.
Khuôn mặt điển trai này, làm cô si ngốc bao nhiêu
năm qua!
Nhưng