【
Năm tháng sau 】
Xích
Long bảo
Thời
gian trôi qua thật nhanh, buổi chiều Lăng Vũ Hi ở
ban công đắm mình dưới ánh nắng ấm áp. Bây giờ
cô mang thai đã được bảy tháng, khóe môi nở nụ
cười an tĩnh.
Tiger
đã quay về Kingloy.
May
mắn thay, Lăng Vũ Hi thầm thở dài nhẹ nhõm.
Tên nhóc kia cuối cùng đã trở về an toàn. Như vậy,
cô cũng yên tâm.
Chỉ
là Phong Ngạo truyền đến tin tức, đến
bây giờ chủ nhân vẫn không chấp chuyện cô ở
Xích Long bảo dưỡng thai. Nhưng gã xấu xa bảo
vệ thật sự quá tốt, khiến đám người
Kingloy không có cách nào tiếp cận cô nửa bước.
Kỳ
thật, cô vẫn có thể ra đi, nhưng do gã xấu xa
ngầm đồng ý cho Tiger trở về, chứng minh hắn
không có ý tiếp tục đem Tiger ra uy hiếp cô. Xét lại
điểm này, làm cô đổi ý, không muốn tiếp tục
mang thai con của hắn.
Nhưng
cô làm không được, dù sao trong bụng cũng là cốt
nhục của cô. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủn, cô
đã yêu đứa trẻ chưa được sinh ra này
hơn bất cứ điều gì!
Mà
trong mấy tháng qua, gã xấu xa luôn bận rộn xử lý
công việc, rất ít khi đến tìm cô. Hơn nữa, cô
và Giang Tuyết Nhi lại cùng sống dưới một
mái nhà, một người là vị hôn thê của mình, một
người lại đang mang thai con của anh ta. Ở
tình huống kỳ lạ này, bất cứ ai cũng cảm
thấy ngượng ngịu.
Huống
chi anh ta không đến, cũng là chuyện tốt, bây giờ
cô nào dám ra ngoài để gặp người khác chứ?
Cũng
tốt, hơn hai tháng nữa, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi
cuộc sống của anh ta rồi!
Nghĩ
đến đây, tim Lăng Vũ Hi vẫn thấy nhói
đau, không rõ là do luyến tiếc tình cảm sâu sắc với
Bảo bảo trong bụng, hay luyến tiếc anh…
"Cô
Lăng, tổ yến đã chưng xong rồi, cô uống
bây giờ hay là đợi lát nữa?" Y tá Tiểu Cầm
bưng một chén nhỏ đi tới.
Quay
đầu, Lăng Vũ Hi cười nhẹ nói,
"Để đó trước đi, lát nữa rồi uống."
Để
chén xuống, Tiểu Cầm nhìn Lăng Vũ Hi đeo
khăn che mặt, hỏi, "Cô Lăng, hôm nay mặt cô có
tốt hơn không?"
Lúc
này, Lăng Vũ Hi mới xoa mặt mình, cái khăn mỏng
che mặt này đã được đeo hơn ba tháng. Bây
giờ, tình trạng bong tróc da của cô càng ngày càng nghiêm trọng.
Bác sĩ Vương cũng đã thăm khám cho cô, nhưng
vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.
Không
còn cách nào, cô phải chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra
mới có thể đến chổ bác sĩ Federnan tái khám.
"Ùm,
mặc kệ nó đi thôi, bỏ qua đi." Cô đã
không thèm bận tâm đến ngoại hình của mình, dốc
lòng chỉ muốn bình an sinh con. Gần đây, cô dần dần
cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, đặc biệt
là rất dễ mỏi mệt.
"Cô
Lăng, cô Tuyết Nhi bảo tôi đến báo với cô,
lát nữa đi mua quần áo cho cục cưng." Giọng
Tiểu Mai ngoài cửa vừa vặn vang lên.
"Mua
quần áo cho Bảo bảo? Nhưng tôi đi sẽ rất
bất tiện?" Lăng Vũ Hi nhìn Tiểu Mai đứng
ngoài cửa, nhíu mày hỏi.
"Không
thành vấn đề, tài xế đã chuẩn bị xe
xong rồi. Cô Tuyết Nhi nói đeo khăn che mặt vào là ổn
thôi." Tiểu Mai thuật lại nguyên văn lời
Giang Tuyết Nhi nói.
Lăng
Vũ Hi đành phải gật đầu đồng ý,
"Vậy em bảo bọn họ chờ một chút, tôi sẽ
ra ngay."
"Vâng."
Tiểu Mai nói xong liền rời đi.
Tiểu
Cầm thấy thế vội nói, "Tôi đi chuẩn bị
một chút, đã đến lúc thêm quần áo cho Bảo bảo
rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!