Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, mười hai năm trước sau khi giúp Tiểu Hi bỏ trốn, rời khỏi Kingloy, anh cho rằng Tiểu Hi từ đây có thể có được hạnh phúc!
Nhưng mà, anh không nên, không nên sau khi gặp lại Tiểu Hi, không muốn rời đi, nếu không, Tiểu Hi cũng sẽ không vì việc này mà bị dẫn về!
Anh làm sao mà ngờ được, lần gặp lại này, Tiểu Hi lại mang thai!
Mặc dù rất tò mò về cha đứa trẻ, nhưng Tiểu Hi không chịu nói, anh cũng sẽ không ép hỏi.
Nhưng anh vạn vạn lần không nghĩ tới, hôm Tiểu Hi tự thiêu, cuối cùng mới nói ra cha đứa trẻ, không ngờ chính là cha nuôi cô!
Chẳng trách, bất luận gặp phải khó khăn gì cô cũng quyết phải quay về. Khi cô biết tin cha nuôi mình đã qua đời thì, không còn dũng khí để sống tiếp nữa!
Phong Ngạo hối hận, hối hận mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy. Nếu anh sớm biết người cô yêu là cha nuôi cô, anh sẽ không bao giờ làm như vậy. Chí ít anh sẽ không lừa cô, sẽ không bịa đặt tin cha nuôi cô đã chết!
Nhưng mà, trên thế giới làm gì có thuốc chữa hối hận?
Anh luôn luôn chậm một bước, không kịp ngăn Tiểu Hi phóng hỏa Kingloy tự thiêu, không kịp cứu cô tự tử vì tình. . .
Nhắm chặt mắt lại, Phong Ngạo nhủ thầm trong lòng: Tiểu Hi, tại sao không chờ anh giải thích, tại sao không chờ anh?
“Phong Ngạo, ngươi —— thật sự đã làm cho ta quá thất vọng!” Lão già tóc bạc giương nòng súng nhắm thẳng vào anh, nhưng vẫn không nỡ xuống tay. “Nhiều năm qua, xem như ta đã uổng công nuôi ngươi rồi! Lăng Vũ Hi là nó gieo gió gặt bão, còn ngươi, ta tự hỏi không xử bạc với ngươi. Phong Ngạo, đây là những gì ngươi muốn trả ơn cho ta sao?”
“Không! Chủ nhân, sở dĩ Tiểu Hi biến thành như vậy, con cũng tránh không khỏi trách nhiệm. Nếu không cứu được cô, cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho mình!” Nếu như quỳ xuống có thể giảm bớt giảm cảm giác tội lỗi và hối hận của mình, anh sẽ không chút do dự. Nhưng vào lúc này, quỳ gối trước mặt chủ nhân, tim anh lại càng thêm đau đớn. Tiểu Hi nằm nơi đó, được bọc trong tầng tầng lớp lớp băng gạc, như một xác ướp, hầu như không có một chút sức sống!
“Nhưng chủ nhân, công ơn dưỡng dục của ngài đối với Phong Ngạo, Phong Ngạo vĩnh viễn không quên. . .”
“Ha ha ha. . . Không quên! Được lắm không quên!” Lão già tóc bạc cười to lên, đôi mắt hung tàn lóe lên tia nhìn khát máu, giơ súng ——
Pằng!
Sau đó, lại thêm một phát súng vang lên bắn trúng đùi phải của Phong Ngạo!
Cố nén không rên lên một tiếng, Phong Ngạo bị trúng hai phát súng, đau đớn dày vò!
“Dừng tay!” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm đục, khẩu âm có chút gượng gạo khi dùng tiếng Trung, đi vào là một người đàn ông cường tráng, đeo một chiếc kính đen—— một người đàn ông Châu âu! Theo sau người đó là một ông lão tóc bạc, đeo một cái hòm thuốc to đùng.
Lão già tóc bạc liếc xéo người mới đến một chút, nhưng họng súng vẫn chỉa về phía Phong Ngạo như cũ.
“K, thủ lĩnh bảo tôi đem một người tới đây.” Người đàn ông Châu âu tháo kính râm xuống, lộ ra tròng mắt xanh lục đặc biệt chỉ có ở người Châu Âu, ngữ điệu cường điệu được nói bằng tiếng Trung do đôi môi mỏng kia phát ra có chút lạ lẫm.
Lão già tóc bạc khẽ nhíu mày, không khỏi nhìn ông lão tóc bạc ở phía sau người đàn ông Châu âu, “Ông ta chính là người các ngươi dẫn tới?”
Người đàn ông Châu âu gật đầu, cung kính quay người lại, thầm thì với ông lão tóc bạc một lúc, nói thực là Phong Ngạo nghe không hiểu họ nói gì.
Một lát sau, ông lão tóc bạc đi tới, nhìn sơ qua vết thương của Phong Ngạo, rồi mở hòm thuốc, lấy ra một cái kẹp thật dài, sau khi khử trùng, giúp Phong Ngạo gắp viên đạn ra, sau đó chuẩn bị khâu lại.
“Anh bảo hắn dừng tay lại! Ai cũng không được cứu tên nghiệt súc này!” Lão già tóc bạc thấy thế lập tức hét lên với người đàn ông Châu âu.
“K, thủ lĩnh bảo tôi dẫn tiến sĩ – bác sĩ Fei Denan lại đây, là có mục đích khác.” Người đàn ông Châu âu phất tay, ra hiệu lão già tóc bạc bình tĩnh đừng nóng, “Cất súng của ông đi, K!”
Không hề tình nguyện, lão già tóc bạc thu súng lại, mắt lạnh liếc thấy trên trán Phong Ngạo vã mồ hôi, “Nếu như ta lại phát hiện ngươi tái phạm lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ!”
“Cảm. . . ơn chủ nhân tha chết!” Nhẫn nhịn vết thương đau nhức, Phong Ngạo cắn răng nói, ngay sau đó, giống như nhìn thấy được bảo vật, lôi kéo bác sĩ Fei Denan đang bận khâu cho anh, “Xin hỏi ngài là bác sĩ sao? Có thể cứu Tiểu Hi được không? Cầu xin ông. . .”
Đáng tiếc, bác sĩ Fei Denan hoàn toàn nghe không hiểu lời anh nói, lắc lắc đầu.
“Ông ấy nghe không hiểu.” Người đàn ông Châu âu trả lời thay.
“Nói đi, lần này lại có chỉ thị gì?” Lão già tóc bạc nhìn người đàn ông Châu âu hỏi.
“K, tính tình của ông thật sự cần phải thay đổi một chút!” Người đàn ông Châu âu lắc đầu một cái, “Thủ lĩnh bảo bác sĩ Fei Denan đến đây để trị bệnh cho một người phụ nữ. Tôi nghĩ chắc là cái vị nằm trên giường kia, đúng chứ?” Người đàn ông Châu âu liếc mắt nhìn “xác ướp” đang nằm trên giường một cái, “Chà chà, thực sự là đáng thương, bị đốt thành dáng vẻ gì kia.”
“Có thật không?! Bác sĩ Fei Denan có thể cứu được Tiểu Hi sao?” Phong Ngạo nghe xong lập tức hưng phấn hét lên, nhìn sang vị bác sĩ Fei Denan đang khâu vết thương cho anh mừng rỡ hét lên, “Bác sĩ Fei Denan, xin ông nhất định phải cứu sống Tiểu Hi, cảm ơn ông, cảm ơn ông!”
Anh đã mất Tiểu Hi một lần, cảm giác tuyệt vọng thống khổ kia, anh không thể lại chịu đựng thêm lần nữa!
“Tôi không nghe lầm chứ?” Lão già tóc bạc kinh ngạc giọng nói đột nhiên cao vút. Bọn họ quả thực phái người tới cứu cái con nhóc xấu xa kia!
Người đàn ông Châu âu khẽ gật đầu: “Đúng, K, thủ lĩnh nói không thể để cô gái này chết được. Bác sĩ Fei Denan sẽ dùng hết sức để cứu cô ấy.”
“Ha ha ha! Tôi không nghe lầm chứ, nghe giống như, thủ lĩnh các người đang làm từ thiện vậy, tức cười chết mất!” Lão già tóc bạc cười nhạo nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!