Lời của anh, giống như nam châm, hút đi hết phiền muộn trong lòng Giang Tuyết Nhi. Đột nhiên, đôi mắt mờ lệ của cô giống như bừng sáng rạng rỡ: “Thật không?” Cô nghĩ. . . . . . Cô đã nghĩ Thác Dã không cần cô nữa!
“Lão đại. . . . . .” Lâm Ngạn nhìn Úy Trì Thác Dã với ánh mắt phức tạp, “Cô gái đó thì sao? Có phải sẽ giao cho tôi xử trí?”
“A Ngạn, cậu. . . . . .” Ánh mắt Lâm Ngạn khí thế bức người, làm Úy Trì Thác Dã thấy lúng túng.
Giang Tuyết Nhi vừa mới cảm thấy vui sướng, nháy mắt đã bị sự chần chờ của anh dập tắt, vừa mới ngừng khóc, bất tri bất giác nước mắt lại rơi, giọng nói run rẫy, cô khẽ hỏi: “Anh luyến tiếc cô ấy, phải không?”
“. . . . . .” Anh lại nghẹn lời. Không nghĩ có bỏ được hay không, mà chỉ là. . . . . . Không muốn buông tay.
“Anh luyến tiếc . . . . . .” Hai mắt Giang Tuyết Nhi mờ lệ, “Vậy vì sao anh còn đồng ý cưới em?”
Anh không biết. Vẻ mặt của anh đã nói cho cô đáp án. Giang Tuyết Nhi khóc không thành tiếng!
Sau nhiều năm, cô nghĩ anh đối với cô, ít nhiều cũng sẽ có cảm giác, mặc dù vẫn luôn giữ khoảng cách. Cô nghĩ bởi vì anh lo lắng cho sức khỏe của cô. Cô nghĩ chỉ cần hai người kết hôn, trở thành vợ chồng thực sự. Một lúc nào đó, Thác Dã sẽ đối với cô nồng nhiệt hơn. Ngọt ngào giống như giữa hai người yêu nhau vậy!
Nhưng, vì sao anh còn muốn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác. Mà cho dù như thế, cũng xin đừng khiến cô khó xử, ít nhất cũng đừng xuất hiện trong ngày trọng đại của cuộc đời cô. Cứ xem như cô không hề hay biết, mở một mắt nhắm một mắt, lừa mình dối người cũng tốt. . . . . .
“Anh. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . . Em đừng khóc, có hại cho sức khỏe.” Anh áy náy, cả hai đều không thể bỏ được, “Nguyên nhân vì sức khỏe của em không tốt, anh chỉ là. . . . . . Chỉ là muốn cô ấy sinh cho anh một đứa con!”
Anh không muốn thừa nhận, nhưng những lời này khi nói ra lại làm bản thân đau đớn. Thật sự chỉ xem Lăng Vũ Hi như là một cái máy đẻ thôi sao? Hay là. . . . . .
“Lão đại! Anh quá ích kỷ!” Lâm Ngạn cố chịu chua xót trong lòng. Đối với lão Đại, bao năm nay anh vẫn luôn đối đãi thật tâm, không dám có chút qua loa. Nay, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, chính là hi vọng anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho cô Tuyết Nhi, chẳng lẽ đó cũng chỉ là hy vọng xa vời sao?
Tim Giang Tuyết Nhi đau như bị đao cắt, đây mới chính là nhược điểm trí mệnh của cô, phải không? Cô không thể sinh cho anh một cục cưng khỏe mạnh, vậy thì làm sao có thể yêu cầu Thác Dã chỉ chung thủy với mỗi mình cô? “Không. . . . . . Tôi mới là người. . . . . . Ích kỷ!”
Cô khóc, giống như đưa tang sự hèn mọn của chính mình. Trong tình yêu, cô quả thực chính là một cô gái yếu ớt hèn mọn, sinh con, có lẽ cô cầu cũng không được!
“Tuyết nhi em. . . . . .” Úy Trì Thác Dã cũng cảm thấy khổ sở. Chết tiệt, Anh vẫn luôn làm Tuyết Nhi bị tổn thương !
“Lão đại. . . . . . Anh thật sự chỉ muốn cô ta sinh một đứa trẻ, đơn giản vậy thôi?” Lâm Ngạn muốn anh xác nhận chắc chắn. Dù sao trong lòng anh ta, Tuyết Nhi mới là người anh ta quan tâm nhất. Còn những người phụ nữ khác, anh ta không quan tâm.
Úy Trì Thác Dã có chút chần chờ. Anh cười thầm chính mình. Cô nàng Lăng Vũ Hi kia không hề ký hiệp ước với anh. Ý nghĩ này, chỉ mình anh đơn phương yêu cầu, không phải sao?
Anh từng tự hỏi. Vì sao có nhiều phụ nữ để chọn như vậy, anh lại cố tình chọn Lăng Vũ Hi?
Nhưng lần nào, anh cũng không thể tìm thấy câu trả lời. Sau bao nhiêu năm phiêu bạc, giống như chỉ khi nào ở bên Lăng Vũ Hi trái tim anh mới có thể thấy bình an.
Gió nhẹ lướt qua mặt, mang theo một mùi hương thơm ngát. Nhiều năm phải sống trong tranh giành đấu đá, anh thật sự có chút mệt mỏi, luôn khát vọng được hưởng một chút bình an!
[ Thác Dã, con nhất định phải chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt nhé. Đây là lời hứa trọn đời, hãy chăm sóc con bé thật tốt. . . . . . ] Trong đầu vang lên lời trăn trối trước khi lâm chung của ‘bà’. Anh tự nhủ, chăm sóc Tuyết Nhi là lời hứa trọn đời!
Sau một lúc trầm mặc, Úy Trì Thác Dã nói, “Đúng vậy, Tuyết Nhi mới chính là vợ tôi. . . . . .”
Mà Lăng Vũ Hi, giằng cơn đau khó hiểu nơi trái tim kia xuống, cứ coi như anh ích kỷ đi, chỉ vì mong muốn một đứa con, không hơn!
Giang Tuyết Nhi bị lời của anh làm cho thất thần. Thì ra Thác Dã. . . . . . Không hề muốn từ bỏ cô sao?
Bỗng dưng, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, hay cô đã hiểu lầm Thác Dã. Anh đã nói, cô mới chính là vợ của anh!
“Cho nên cô gái đó sinh con xong thì phải rời đi. Đứa trẻ sẽ do anh và Tuyết Nhi cùng nuôi nấng, phải không, lão Đại?” Lâm Ngạn không đành lòng nhìn Giang Tuyết Nhi đau khổ. Anh ta làm sao không hiểu nỗi đau của Tuyết Nhi. Có lẽ mong muốn của lão Đại cũng không sai. Nhà Úy Trì đơn bạc, lão Đại có cả một tập đoàn tài chính, sự nghiệp hắc bang cũng lẫy lừng không kém, tất cả đều cần có người tiếp quản. Không người thừa kế, quả thật không hợp lý cho lắm!
“. . . . . .” Úy Trì Thác Dã im lặng, chỉ lặng lẽ quan sát Tuyết Nhi, không trả lời Lâm Ngạn. Coi như anh ích kỷ, ích kỷ đối với Lăng Vũ Hi. Anh thật sự khát vọng có một đứa con, giống như cô bé con vậy. . . . . .
“Thác Dã. . . . . . Là em. . . . . . Là em ích kỷ. . . . . .” Giang Tuyết Nhi vừa mới vui mừng, vào lúc này, lại thấy lo lắng. Cô biết rõ làm vậy là không công bằng đối với cô gái kia. Chia rẽ mẹ con người ta, là điều cô không hề mong muốn. Nhưng trong lòng cô lại khát vọng Thác Dã chỉ thuộc về mình cô. Trời ơi, cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ xấu xa của mình, biết rõ làm như vậy thật quá ích kỷ. Nhưng cô lại quá khát vọng, khát vọng được nuôi dưỡng đứa trẻ kia cùng Thác Dã!
“Không. . . . . . Tuyết Nhi, là anh nợ em!” Là Úy Trì gia nợ Tuyết Nhi !
“Nợ em?” Cô không hiểu.
“Tóm lại. . . . . . Anh sẽ xử lý tốt chuyện này. Một tuần sau, chúng ta lại đính hôn, được không?” Anh không muốn nói thêm nữa. Lúc này đây anh chỉ có thể hứa hẹn.