Lễ đính hôn chấn động toàn thành phố, vô cùng long trọng!
Cả hội trường sáng rực ánh đèn, vô cùng náo nhiệt, tràn ngập không khí vui mừng!
Những vị khách quý đã ổn định chổ ngồi, mở to hai mắt, chờ được ngắm cô dâu, nhìn thử xem có giống như những lời đồn đại hay không.
Lâm Ngạn cảm thấy mình quả thực còn hưng phấn hơn cả chủ nhân của buổi tiệc đính hôn. Tất cả những thứ này đều do chính tay anh sắp xếp. Cuối cùng lão Đại cũng đính hôn rồi. Mẹ anh và anh gần như khóc sắp khàn cổ họng mới đợi được đến ngày này! Chú Lâm, thím Lâm cũng đầm đìa nước mắt.
Đêm nay Úy Trì Thác Dã mặc bộ vest Armani màu trắng, thân hình thon gọn, tăng thêm dáng vẻ lịch lãm của anh. Kể từ hơn bốn năm trước, sau lần trúng đạn đó, bộ vest đẫm máu, sau đó là chuyện cô bé con mất tích, làm cho anh không thể mặc âu phục trắng nữa. Mặc bộ đồ khiến cô nhóc đã gọi anh là ‘bạch mã hoàng tử’! Thế nhưng, sau bốn năm, hôm nay, lần đầu tiên, anh một lần nữa lại mặc bộ âu phục màu trắng, chỉ vì tối nay, là dạ tiệc đính hôn của anh và Tuyết Nhi!
Giang Tuyết Nhi mặc bộ váy dài lụa trắng, đội vương miện công chúa, tăng thêm nét xinh đẹp tinh tế, khí chất toát ra vẻ dịu dàng. Lúc cô khoát tay Úy Trì Thác Dã, nhẹ nhàng tiến vào, đều khiến cho tất cả quan khách có mặt ngây người sửng sốt!
Đặc biệt trên cổ cô là sợi dây chuyền khảm kim cương như những ngôi sao nhỏ được xâu chuỗi lại với nhau, tỏa hào quang bốn phía, vô cùng chói mắt! Đây chính là món quà mà Thác Dã đã tặng cô đêm tham dự buổi dạ vũ Hoàn Mỹ, vô cùng quý giá.
Sao. . . . . . sao lại thế, người phụ nữ dịu dàng như nước này, chính là bà Úy Trì tương lai, chị dâu giới xã hội đen? Chị dâu xã hội đen đó! Cô gái này thoạt nhìn không giống chút nào! Ai da, khẩu vị của lão Đại Úy Trì, cũng. . . . . . Rất không giống người thường!
Úy Trì Thác Dã giờ phút này tâm tình vô cùng phức tạp. Nhưng chính anh lại tự ra lệnh với chính mình, phải vứt bỏ mọi tạp niệm, toàn tâm toàn ý ứng phó với sự kiện trọng đại tối nay.
Khi hai người giống như một đôi vợ chồng son rực rỡ chói lọi tiến vào hội trường buổi lễ thì toàn thể mọi người đều như ngừng thở. Úy Trì Thác Dã nhận chiếc micrô Lâm Ngạn đưa cho, chất giọng trầm thấp cất lên, “Đêm nay, vô cùng cảm ơn các vị quan khách đang ngồi đây, đã bớt chút thời gian quý báu tới tham dự buổi tiệc đính hôn của tôi và Tuyết Nhi. . . . . .”
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng đen lướt qua, ngắt lời Úy Trì Thác Dã nói, nhanh đến mức làm cho người ta khó lòng phát hiện được, nhưng lại không thể thoát khỏi cặp mắt anh. Anh không khỏi nhíu mày. Chết tiệt, chẳng lẽ anh do hoa mắt?
Bởi vậy mà đã có một chút thất thần, khiến cho mọi người không hiểu tại sao Úy Trì Thác Dã lại ngừng lại? Chẳng lẽ trong lễ đính hôn mà còn thất thần được sao? Giang Tuyết Nhi cũng đứng cứng ngắt bên cạnh, nhưng cô vẫn luôn mỉm cười, càng không hiểu Thác Dã bị làm sao vậy.
Lâm Ngạn thấy lão Đại có chút thất thần, lập tức cầm lấy micrô nói tiếp, “Thưa các vị quan khách, đêm nay lão Đại Xích Long Bang chúng tôi, Tổng giám đốc tập đoàn Xích Long ngài Úy Trì Thác Dã cùng cô Giang Tuyết Nhi tổ chức lễ đính hôn. Ha ha, chị dâu tương lai của chúng tôi có phải là rất đẹp hay không, thực rung động lòng người phải không?”
Quan khách lập tức bị những lời chọc cười của Lâm Ngạn, vỗ tay vang dội, hét to, “Xin chào, chị dâu!”
Giang Tuyết Nhi bị tiếng gọi chị dâu này khiến hai gò má đỏ hồng, kéo tay Úy Trì Thác Dã, không khỏi thấy căng thẳng. Thì ra, đứng bên cạnh Thác Dã, nhận những lời chúc phúc của mọi người, là chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
“Đúng vậy, sau này không được bắt nạt chị dâu của chúng tôi!” Lâm Ngạn trêu ghẹo nói, “Mọi người có muốn biết tình sử bí mật của lão Đại và cô Tuyết Nhi hay không?”
“Wow. . . . . . Muốn! Muốn. . . . . .”
Bên dưới hội trường phi thường náo nhiệt. Mặc dù xung quanh náo nhiệt như vậy nhưng đám người thuộc tầng lớp thượng lưu vẫn chỉ lặng lẽ quan sát. Ở đây hiện diện nhiều huynh đệ hắc bang như vậy, bọn họ cũng không dám kiêu ngạo. Mà đám huynh đệ Xích Long Bang đều là những người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, nhã nhặn vốn không phải là phong cách của bọn họ. Tất cả đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
“Các anh em, bên ngoài đều nói cô Tuyết Nhi là người tình bí mật mà lão Đại chúng ta giấu nhiều năm. Anh em thấy có đúng không?” Lâm Ngạn vì để tạo không khí, không sợ chết hét lên.
Mặt Úy Trì Thác Dã dần dần đen thui. Tên nhóc này có phải đã đùa quá trớn rồi không? Thậm chí còn dám đem anh ra trêu chọc!
“Đúng! Wow, cô Tuyết Nhi xinh đẹp như vậy. Nếu là tôi thì cũng giấu cho thật kỹ để không ai có thể trông thấy, cũng phải phòng bị có người cướp mất chứ, ha ha ha ha. . . . . .” Một người anh em đường môn lớn tiếng nói, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của lão Đại.
Dưới hội trường lại nổ lên một tràn pháo tay, bầu không khí sôi sục hẳn lên. Các huynh đệ đều hét lên phải được nghe kể chuyện tình sử của lão Đại và cô Tuyết Nhi.
“Ba hoa, cô Tuyết Nhi của chúng ta mà thèm cái loại người như cậu sao?” Lâm Ngạn cười mắng.
“Ha ha ha ha. . . . . .” Toàn hội trường cười vang.
Khuôn mặt Giang Tuyết Nhi càng thêm đỏ rực. Trời a, cô sắp chết vì ngượng mất thôi.
Ánh mắt bén ngót của Úy Trì Thác Dã, liếc Lâm Ngạn cảnh cáo, đừng đùa quá trớn!
Nhưng anh vẫn luôn liếc mắt về phía cửa sổ, kỳ lạ. Ngoài cửa sổ vẫn luôn là một màn đêm tối đen. Sao anh lại có thể thấy được bóng đen chứ? Hay là vừa rồi bởi do hoa mắt?
“Ha ha, tình sử của lão Đại chúng ta và cô Tuyết Nhi, xem ra có thể viết thành sách được. . . . . .” Lâm Ngạn bắt gặp ánh mắt lão Đại, nên cũng đã tự biết chừng mực. Chẳng qua anh ta cũng không phải vì sợ lão Đại, mà là do nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tuyết Nhi đứng bên, còn thiếu chút đào cái lỗ để chui xuống nữa thôi, “Đêm nay, các anh em phải đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhìn được cảnh lão Đại của chúng ta kết hôn, vui hay không vui nào?”
Bốp bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay như sấm, “Vui. . . . . .”
“Vui. . . . . .” Tiếng đáp trả liên tiếp vang lên.
“Tốt lắm, trước khi bắt đầu vào tiệc, chúng ta có phải muốn lão Đại cùng chị dâu làm một chuyện có phải hay không?” Lâm Ngạn cố ý nói lấp lửng, mơ hồ.
Ở bên dưới đám anh em lập tức hưởng ứng theo, “Hôn đi! Hôn đi!”
“Hôn đi. . . . . .”