“Đây là thuốc bổ cô mau uống lúc còn nóng, để nguội thì công hiệu không còn tốt.” Cô hầu gái bưng một bát thuốc đại bổ đen thùi lùi đưa đến trước mặt Lăng Vũ Hi.
“Không uống có được hay không!” Lăng Vũ Hi khẽ cau mày che miệng lại.
Hai cô hầu gái bày ra vẻ mặt đau khổ, ăn nói khép nép dỗ dành vị Lăng đại tiểu thư ở trước mắt này. Hết cách rồi, ai bảo bây giờ cô ấy chính là ‘tâm can bảo bối’ của cậu chủ chứ, “Van xin cô đừng làm khó chúng tôi mà, cậu chủ nói cô nên bồi bổ thân thể thật tốt, nếu không mang thai sẽ làm cho cô rất khổ sở.”
Lăng Vũ Hi bất đắc dĩ liếc mắt một cái, “Ai nói tôi có thai hả? Làm ơn đi, tôi không có mang thai!”
“Cô ơi là cô, mang thai là chuyện sớm hay muộn nha, cứ theo tốc độ này của cậu chủ, cô mang thai cũng là chuyện sớm thôi.” Cô hầu gái xấu xa nháy mắt. Hì Hì, mỗi đêm cậu chủ đều lâm hạnh cô ấy, kết quả kia, không cần nói các cô cũng biết rồi.
“Cái…Cái gì chứ! Tốc độ cái gì của cậu chủ các cô. . .” Mặt Lăng Vũ Hi trong nháy mắt đỏ như tôm luộc. Đều tại cái tên biến thái chết tiệt kia, kể từ sau cái hôm hắn nói muốn cô mang thai con của hắn, mỗi tối hắn đều chạy tới đây cùng cô làm chuyện người lớn, hại cô đến sức để thở cũng không còn, chớ nói chi là chạy trốn.
“Cô đừng mắc cỡ, cậu chủ tối nào cũng đến, khà khà, thật dũng mãnh nha! Đây đây đây, bé ngoan uống cho hết chén thuốc đại bổ thượng đẳng này, rồi sinh cho cậu chủ chúng ta một người thừa kế mập mạp mủm mỉm!”
“Này. . . Không. . . Uống. . .”
Kết quả, dù có tỏ ra khán cự nhưng Lăng Vũ Hi vẫn bị người hầu gái bắt ép uống hết bát thuốc đại bổ!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Cô Lăng! Cô cô cô. . . Muốn làm gì!”
Một tiếng hét lớn, suýt chút nữa đem Lăng Vũ Hi đang trèo trên thang té xuống!
“Cô Lăng! Cô cẩn thận a!” Cô hầu gái lập tức chạy tới đỡ lấy cái thang cây kia, bên thái dương lấm tấm mồ hôi, “Cô trèo cao như vậy là muốn làm gì! Nếu té xuống thì phải làm sao bây giờ! Không phải trò đùa a!”
“Ừ! Các cô có thể im miệng lại hay không! Nhốn nháo làm cho tôi đau hết cả đầu!” Lăng Vũ Hi giữ lấy thang, từ từ leo xuống, lắc đầu cau mày nói. Chẳng qua là cô nhìn thấy bức danh họa thế giới trên vách tường kia, vô tình bị bám bẩn, liền trèo lên thang, có lòng tốt muốn giúp lau đi. Tay còn chưa kịp đưa qua, thì hai cô nàng này đã chạy ào tới, hô to gọi nhỏ hét ầm lên khiến cho cô bị đau cả đầu.
“Hu hu hu, cô Lăng, cô làm như vậy quá nguy hiểm, chẳng may té xuống, bảo bối trong bụng nếu có chuyện gì bất trắc, chúng ta làm sao ăn nói với cậu chủ a. . .”
“Tôi không có mang thai!” Lăng Vũ Hi trịnh trọng trả lời, đầu lại càng đau lợi hại hơn, “Đại Ny, cô leo lên kia lau cái vết bẩn màu đen bám trên đó đi. Tiểu Ny, cô giúp giữ thang cho chắc.”
“Ờ.” Hai cô hầu gái ngoan ngoãn gật đầu nghe theo. Vừa nãy cô thật sự doạ các cô sợ hãi, phải biết cậu chủ nhỏ tương lai không thể có một chút sứt mẻ nào!
Lăng Vũ Hi khẽ thở dài một hơi, cuộc sống như thế này thì làm sao mà chịu nổi đây? Cô đã bị hai cô nàng này liệt vào hàng động vật quý cần phải được bảo vệ cấp một, tất cả cũng đều bởi vì trong bụng cô có cái thứ được gọi là em bé! Mẹ quý nhờ con là đây sao?
Nhưng tại sao, cô lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào, mà trái lại còn cảm thấy mất mát?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“A! Cô Lăng, cô đang làm gì thế?!”
Lại là một tiếng hét bất ngờ, chẳng qua là Lăng Vũ Hi đã không còn cảm thấy kinh ngạc, trái tim mạnh mẽ đã được qua tôi luyện, có thể chống lại bất cứ tiếng thét bất thình lình chói tai nào.
“Lại làm sao? Các cô gái!” Lăng Vũ Hi lãnh đạm trả lời, haizz trong phòng này cuối cùng thì ai mới là chủ nhân? Mấy ngày này tất cả đều là cô phải nghe lời của các cô ấy.
“Ây. . . Cô Lăng, cô quả thật không thể bơi, nước quá lạnh!” Cô hầu gái đứng chặn ở trước mặt Lăng Vũ Hi, sống chết không cho cô nhảy xuống hồ bơi.
“Nước của hồ bơi đều là nước lạnh, tất nhiên không phải là suối nước nóng.” Lăng Vũ Hi phiền chán liếc mắt một cái. Điều này không thể làm, điều kia cũng không thể làm, cuộc sống của cô thật nhàm chán. Các cô ấy đều luôn tự cho rằng cô đang mang thai, trên thực tế, chu kỳ của cô ngày hôm trước vừa mới hết, cái gã biến thái chết tiệt kia cũng biết. Chính vì vậy mà ước chừng mấy ngày rồi gã biến thái chết tiệt kia cũng không đến. “Các cô xem ai đang đến kìa?” Cô cố ý chỉ ra phía sau của cô hầu gái.
Nở nụ cười châm chọc, ngay tại thời điểm các cô hầu gái quay đầu lại nhìn, liền lướt qua sự ngăn cản của các cô, nhún người nhảy xuống hồ bơi.
“A. . . Cô Lăng!” Cô hầu gái không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cô như một nàng tiên cá bơi lượn tung tăng trong nước.
Lăng Vũ Hi lặn xuống đáy hồ bơi, thả lỏng uốn lượn toàn thân, hưởng thụ tư vị tuyệt vời khi ở trong nước.
Do kỳ kinh của cô đến, nên vì vậy mà hắn không đến, chẳng lẽ nói, trong lòng hắn cô cũng chỉ như một thứ công cụ để phát tiết dục vọng, hay chỉ như một cỗ máy sinh con thôi sao?
Trái tim giống như bị bóp nghẹt lại, cô khát vọng tìm được một nơi có thể bức phá ra.
“Cô không phải muốn tôi thả cô đi sao? Trừ phi. . . Sinh con cho tôi!”
Trong đầu lặp lại câu nói giống như ma chú kia của hắn! Sinh con nối dõi cho hắn! Hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà muốn cô phải sinh con cho hắn?!
Cô chỉ là một cô gái bị hắn bắt trói về! Chết tiệt, chẳng qua cô chỉ lẻn vào phòng hắn, có ý ăn trộm “trái tim Florence”, nhưng mà vì sao cái viên thủy tinh rách kia còn chưa trộm được, trái lại bản thân cô đã bị hắn ‘cuỗm’ đi rồi?
Mấy ngày gần đây, cô trằn trọc trở mình, dường như đã quen bị hắn ôm vào ngực ngủ, dường như đã quen với những nụ hôn độc đoán của hắn, dường như đã quen. . .
Những thói quen đáng sợ, dần dần làm cho cô trở nên không còn giống chính mình.
Cô nhớ lại, đêm đó sau khi hắn biết cô đến tháng, thần sắc trong ánh mắt kia, cô không mang thai con của hắn, là hắn đang tức giận hay thất vọng?
Mà cô, vui vì chu kỳ của mình đã đến, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trái tim cũng thắt lại!
Cô bị làm sao vậy? Cô nên vui vẻ mới đúng chứ?
Nước hồ bơi rất lạnh, cô vui thích uốn lượn thân thể mềm mại, có hơi chút nuối tiếc chính là, ở trong hồ nước này . . . Không có cá bơi lượn.