Thời gian, từng chút từng chút một trôi tuột qua kẻ tay, Lăng Vũ Hi lúc đầu còn chút phản kháng, vùng vẫy, đến bây giờ thì đã mất hết cảm giác, cam chịu, thậm chí là có chút quen thuộc với cuộc sống ở đây, đã bắt đầu tạo mối quan hệ hòa hợp với hai cô hầu gái.
Lúc nhàn rỗi, còn cùng với các cô luyện vài chiêu.
Úy Trì Thác Dã có khi sẽ tới ở qua đêm, nhưng cũng không quá thường xuyên. Tuy rằng mỗi lần Lăng Vũ Hi đều chửi rủa gã khốn chết tiệt, nhưng vẫn không thể khán cự được sự cám dỗ của anh, mà ỡm ờ thuận theo anh!
Quan hệ của bọn họ, đến cùng là gì đây?
Cô bây giờ đã càng ngày càng mơ hồ. Anh giống như vị quân vương cổ đại, thỉnh thoảng sẽ ghé đến nơi này của cô, sủng hạnh cô, sau đó thì biến mất. Cô chưa bao giờ hỏi anh bất cứ chuyện gì. Cô không muốn biết, hay có lẽ, cô không dám hỏi anh!
Cô vẫn luôn hỏi: “Lúc nào thả tôi đi?”
Nhưng anh vẫn luôn trả lời một cách lạnh lùng: “Em có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Anh là tên vô lại, được rồi, tôi thừa nhận, tôi là người của Kingloy, nhưng cuối cùng thì Kingloy đã làm gì đắc tội với anh? Sao anh cứ quyết đuổi cùng giết tận?!” Cô không phải không biết, chờ đến khi cô vừa rời đi. Anh ta nhất định sẽ lập tức bám theo, đến lúc đó sẽ khiến cho trụ sở Kingloy bị bại lộ. Cô không thể không lo!
“Tôi đuổi cùng giết tận?” Anh hừ lạnh, giật phăng quần áo mình ra, “Biết vết sẹo này làm sao mà có không? Về thử hỏi đồng bọn Kingloy của cô một chút đi!”
Cô ngẩn ra nhìn vết sẹo bên ngực trái anh hầu như là gần ngay tim. Cô biết, có thể để lại vết sẹo thế kia, tuyệt đối phải là một phát súng trí mạng! Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng đây chính là lý do anh ta hận Kingloy sao? Bọn họ… gần như có thể giết chết anh ta?
Lăng Vũ Hi vô thức đưa tay xoa lên vết sẹo kia, trái tim cô siết lại đau nhói, “Còn đau không?”
Anh liền hất tay cô ra, không thèm nhận sự cảm thông từ cô, “Nói chung, tôi sẽ không bỏ qua cho Kingloy!”
“Nhưng… Anh cũng đâu có chết, không phải sao?” Cô nói một cách thận trọng, không hiểu sao trong lòng lại thầm cảm thấy vui mừng vì anh đã không chết. Mặc dù vì sự cự tuyệt của anh mà đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không từ bỏ việc thuyết phục anh, “Kingloy rất hiếm khi có vụ nào không thành công. Anh có thể xem như là một trong số ít ví dụ về sự thất bại của họ.”
“Thế sao, vậy tôi hẳn là nên vui mừng rằng mình còn có thể chế nhạo Kingloy các ngươi hành sự bất lực?” Anh bĩu môi xem thường.
“Tôi biết, anh có lẽ bị thương không nhẹ, ừm… nhưng cuối cùng đã không bị chết mà, cứ xem như anh nhường Kingloy một bước, có được hay không?” Cô cầu xin. Chẳng hiểu vì sao, ở trước mặt anh, cô càng ngày càng mềm yếu, càng ngày càng không giống chính mình.
“Không thể!” Lời cự tuyệt thốt ra như đinh đóng cột!
“A…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô uất ức cong lên, “Đã vậy sao anh còn muốn lợi dụng tôi, tôi không muốn làm người phản bội… Anh muốn đối phó với bọn họ thì đi mà tự mình đối phó, bắt một cô gái yếu đuối làm gì…”
“Cô gái yếu đuối? Em?” Anh phì cười một tiếng, “Chỉ hơi yếu trí, chứ quyết không yếu đuối!”
“Này! Đừng cứ luôn sỉ nhục trí tuệ của người ta có được hay không!” Cô thừa nhận, đầu óc cô quả thực không tốt cho lắm, có chút ít đã từng bị cháy mất, nhưng ánh mắt coi thường của anh ta quả thực làm tổn thương người!
“Lăng Vũ Hi, tôi hết sức hoài nghi, tại sao Kingloy lại có thể có loại sát thủ như em.” Trải qua mấy ngày tìm hiểu cô, anh thật sự hoài nghi mình có phải đã bắt lầm người rồi không. Cô gái này ngoại trừ có cá tính bướng bỉnh cứng đầu, thỉnh thoảng lừa được vài chiêu mèo quào, những thứ khác đều là đồ bỏ.
“Chớ có khinh người!” Cô thừa nhận, kỹ năng của cô có yếu một chút, nhưng cô cũng không muốn vậy a, “Rốt cuộc làm thế nào, anh mới bằng lòng buông tha cho Kingloy!”
Hắn tỉ mỉ đánh giá ý tứ của cô, chậm rãi phun ra hai câu, “Muốn tôi buông tha cho các người, trừ phi…”
“Trừ phi gì?” Cô tò mò hỏi, giống như đã nhìn thấy hi vọng vậy, hai mắt lập tức phát sáng, trừ phi thế nào?
“…” Anh không trả lời, lông mày nhíu chặt.
Trừ phi trả Úy Trì Hi lại cho tôi!
Anh lầm bầm một câu, trái tim lại nhói lên đau đớn, sau đó, không để ý tới Lăng Vũ Hi, chỉ lên xe rời đi.
Cô thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh rời đi, chẳng hiểu vì sao, một cảm giác chua xót xông lên đầu, mang theo nhàn nhạt bi thương. Thật kỳ quái, loại bi thương này rõ ràng là từ anh ta, vì sao trái tim cô cũng thấy nhói đau?
Khó hiểu, làm cô bối rối…
Kể từ hôm đó, sau khi anh ta bỏ đi, cũng đã lâu rồi không thấy quay lại, anh ta nói trừ phi cái gì, cô vẫn không hiểu.
Nhưng dường như cô cũng bị điên rồi, dường như bắt đầu hưởng thụ tình trạng này, hưởng thụ loại cảm giác trầm luân này. Cuối cùng thì anh ta đã đầu độc cô cái gì, khiến cho cô trở nên không còn giống bản thân cô?
“Lăng Vũ Hi, mày quả thật không có chí khí!” Cô ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt.
Trong ngôi biệt thự xinh đẹp này, cô dường như trở thành con chim nhỏ được anh nuôi dưỡng. Làm sao bây giờ, cô bắt đầu có chút thỏa hiệp, có chút chấp nhận cuộc sống này. Thậm chí bắt đầu thấy mong đợi tên khốn kia, tại sao lại như vậy?
“Cô sao vậy?” Cô hầu gái không hiểu hỏi.
“Aiii… Không có gì, chúng ta đi trung tâm mua sắm có được không?” Lăng Vũ Hi buồn bã ỉu xìu nói. Từ sau khi đến nơi này, cô vẫn luôn muốn được ra ngoài dạo mát một chút.
“Chuyện này…” Gương mặt cô hầu gái lộ vẻ khó khăn.
“Yên tâm, cậu chủ các cô không phải đã nói gắn thiết bị định vị trên người tôi rồi sao, xem như tôi có chạy, các cô cũng có thể tìm ra được.” Thiết bị định vị đã thành một cái cớ để cô không thể rời đi. Cô càng ngày càng không thấy bài xích. Cuối cùng là cô bị làm sao vậy? Cô hoàn toàn không thuộc về nơi này, không phải sao?
“Cũng được, cô ở đây đã lâu rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo.” Cô hầu gái gật đầu, lập tức quay về chuẩn bị.
Lăng Vũ Hi thầm hít sâu một hơi. Cô không thể để cho gã đàn ông đáng ghét đó gây nhiễu loạn cuộc sống của mình, đặc biệt là… trái tim cô!