Trong thư phòng mờ tối, đốm lửa chập chờn, mù mịt mùi khói thuốc, đặc biệt là mùi xì gà thơm.
Hai bóng người ngồi trên ghế sa lon, một trong hai người đàn ông đang ngậm xì gà, từ từ rít thuốc, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên nét mặt anh ta. Người đàn ông còn lại kính cẩn ngồi bên cạnh, ngập ngừng do dự muốn nói lại thôi, ngổn ngang tâm sự.
“Lão Đại, cô gái này thuộc tổ chức Kingloy, có danh hiệu là Vũ Hi, cũng là tên của cô ấy. Là thành viên mà cách đây bốn năm tổ chức Kingloy đã thu nhận. Mặc dù thân thủ bình thường, nhưng kỹ thuật bắn súng cực kỳ chính xác. Cô ấy và người đàn ông có danh hiệu Phong Ngạo đã từng hợp tác thành công không ít vụ.” Lâm Ngạn đem kết quả điều tra của mình từ từ nói ra.
Trên miệng lão Đại, vẫn đang hút xì gà, không nói lời nào.
Lâm Ngạn nói tiếp, “Mặc dù chúng ta đã tra ra được, bốn năm trước người ám sát anh chính là người đàn ông có danh hiệu Phong Ngạo, nhưng người đã thuê Kingloy làm, cho đến bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn…”
“Là bố già mafia của Giannutri, Italy, Trạch Lạc Kỳ!” Úy Trì Thác Dã chậm rãi nói.
“Hắn?” Lâm Ngạn hít sâu một hơi, “Lão Đại, anh tin chắc là hắn sao? Người nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn độc ác bố già mafia của Giannutri, Italy —— Trạch Lạc Kỳ?!” Anh bất giác lập lại.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, hiện lên trong đầu là người đàn ông có khuôn mặt lai Á Âu, trong mắt anh bất chợt lóe lên tia khát máu, thả nhẹ một vòng khói thuốc, “Hắn cho là nếu giết được tôi, thì có thể nuốt trọn thế lực của tôi ở Châu Á. Hừ, thuê người của Kingloy giết tôi, hắn cho là hắn có thể làm mà không để lại dấu vết?!”
“Nhưng thế lực xã hội đen Châu Á và Châu Âu, trước giờ không hề xảy ra xung đột, mỗi bên đều tự có quyết sách của mình. Nay hắn muốn xâm phạm, chẳng phải sẽ làm rối loạn quy tắc?!” Thì ra lão Đại đã sớm biết hung thủ là ai, khó trách anh đã không thể điều tra ra được. Thì ra người đứng đằng sau chính là bố già mafia Châu Âu chỉ cần nghe danh đã khiến người nghe hoảng sợ mất mật!
“Cho nên, mới có chuyện của Kingloy!” Úy Trì Thác Dã cười khẩy. Người này đủ xảo quyệt, anh có thể tin chắc rằng, Kingloy cũng đã bị hắn ta đùa bỡn! “Bốn năm trước, tại buổi bán đấu giá ‘trái tim Florence’, tôi đã đoạt mất vật vốn nên thuộc về hắn, khiến hắn ghi hận trong lòng. Mà lần này, cô gái kia chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ do hắn phái tới!”
“Anh đang nói đến cô gái trong bộ váy màu vàng ở buổi bán đấu giá ‘trái tim Florence’ là đã giả vờ giơ thẻ?” Lâm Ngạn có chút không thể tin. Lão Đại thậm chí biết được nhiều chuyện như vậy, nhưng tại sao anh lại không thể điều tra được gì?!
Úy Trì Thác Dã gật đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng đầy hứng thú, nhớ tới cô gái ngốc nghếch đã lẻn vào phòng mình, “Còn nhớ cô gái đó đã hẹn ăn tối với tôi đêm qua chứ?”
“Dạ” Lâm Ngạn gật đầu, “Cô ta quả thực không hề xuất hiện!”
“Không phải là không xuất hiện, cô ấy chính là người sáng nay cậu đã gặp.” Anh hơi nhếch khóe miệng, lơ đãng phủi rơi khói thuốc.
“Đó chính là cô gái trong bộ váy màu vàng, cũng chính là nữ sát thủ Vũ Hi mà anh đã bảo em đi điều tra sao?!” Lâm Ngạn nhớ lại cô gái vào lúc sáng sớm đã có mặt trong phòng lão Đại, rõ ràng tại đây có đầy vết tích hoan ái. Lão Đại bảo anh đi điều tra thân phận của cô, anh cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao lão Đại lên giường với cô gái nào, bọn anh cũng không cần xen vào. Nhưng kết quả điều tra được lại khiến cho anh vô cùng kinh ngạc, cô gái kia không ngờ lại là sát thủ của Kingloy! Mà giờ đây, lão Đại còn nói nữ sát thủ này cũng chính là cô gái trong bộ váy màu vàng ở buổi bán đấu giá! Hơn nữa người đứng phía sau tất cả mọi chuyện chính là bố già mafia của Giannutri Italy, Trạch Lạc Kỳ! Tin tức này, thực sự khiến cho anh có phần khó mà tiếp nhận, rõ ràng lão Đại có vẻ nắm bắt được nhiều thông tin hơn.
“Đã có tin tức gì của Tiểu Hi chưa?” Đột nhiên, Úy Trì Thác Dã hỏi sang chuyện khác, giữa hai lông mày có phần tăng thêm âm u.
Cô chủ? Lâm Ngạn lắc lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng. Mỗi lần lão Đại hỏi đến cô chủ nhỏ, anh đều không thể trả lời. Bốn năm trước, sau khi lão Đại bị trúng đạn, cô chủ cũng biến mất! Kết quả sau nhiều cuộc điều tra, chính là tin cô chủ đã chết!
Chẳng qua, cho đến bây giờ với tin tức này, lão Đại vẫn khăng khăng không chịu tin.
Sau một lúc im lặng, anh vẫn quyết định nói, “Lão Đại, xin anh phải tin em, tin tức điều tra của chúng ta thật sự chưa có khi nào sai… Cô chủ cô ấy…”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe!” Tiếng quở trách nghiêm khắc ngăn những lời sắp nói của Lâm Ngạn nuốt ngược trở vào trong.
Lâm Ngạn biết nếu anh tiếp tục nói, chỉ càng chọc giận lão Đại thêm. Nhưng trách nhiệm của anh là phải khiến cho lão Đại tỉnh táo lại, chứ không thể biến thành một người không muốn nghe, không muốn thấy, không chịu nhìn, không chịu nghĩ, cũng không chịu tin! “Lão Đại, cho dù anh có muốn hay không, thì cũng xin anh phải chấp nhận sự thật này —— cô chủ đã chết rồi!”
“Cậu câm ngay!” Đột nhiên, cần cổ Lâm Ngạn bị một lực siết chặt lại, kèm theo tiếng hét trách mắng, khiến cho anh bất thình lình rùng mình một cái.
Anh nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt tối sầm lại, đáy mắt lão Đại đang phát ra những tia sáng bức người, nhưng anh vẫn không sợ chết cố nói, “Bốn năm! Lão Đại, anh tỉnh lại đi, cô chủ đã chết rồi!”
“Con bé không chết!” Úy Trì Thác Dã không kiềm được càng tăng lực bóp trên cổ anh ta, “Tiểu Hi không chết, cậu có nghe không, tôi có cảm giác, tôi tin con bé chưa chết!”
“Nhưng kết quả cuộc điều tra vào bốn năm trước, cô ấy đã bị người của Kingloy bắt cóc, và đã bị chết trong một trận hỏa hoạn!” Lâm Ngạn hét lớn. Cho dù kinh sợ trước sự giận dữ của lão Đại, nhưng anh vẫn phải nói, “Chúng ta ai cũng cảm thấy đau lòng trước chuyện không may của cô chủ, nhưng phải dừng tay lại thôi… Lão Đại, chúng ta cũng nên quay về, đã đến lúc anh và cô Giang kết hôn…”
“Không ——” Anh không muốn nghe những lời đó. Đột nhiên một quả đấm thúc mạnh một quyền vào bụng của Lâm Ngạn!
“Hự ——” Lâm Ngạn rên lên một tiếng. Lão Đại tức giận, anh không phải là không nhận thấy. Đã hơn bốn năm, bốn năm! Lão Đại vẫn không thể đối mặt với sự thật, cô chủ Tiểu Hi đã chết! “Nếu như cô ấy chưa chết, vì sao cô ấy không chịu quay về? Trong bốn năm qua, vì sao không hề nghe thấy bất kỳ tin tức nào của cô ấy?”
“Im đi!” Sau đó, thêm một cú đấm nữa đánh thẳng vào sống mũi của Lâm Ngạn, đau đến mức làm anh bị chảy máu mũi!
“Lão Đại… Em biết… anh rất thương tâm…” Lâm Ngạn chịu đựng đau đớn, thở hổn hển không sợ chết nói. Dù cho hôm nay lão Đại có đánh chết anh ta, anh ta cũng phải nói, huống chi chú Lâm và thím Lâm cũng là cha mẹ của anh ta, không biết bao nhiêu lần đã thì thầm vào tai anh ta, “Cô Giang đã đợi cậu ấy bao nhiêu năm nay rồi. Cậu ấy còn nhẫn tâm đến vậy sao? Cô chủ cũng chỉ là con gái nuôi của cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại vì con bé, nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương một cô gái khác yêu cậu ấy sâu đậm sao?!”