Nhưng con bé bỏ đi đã bốn năm rồi, lúc này có khỏe không? Đã trốn đến nơi nào? Hắn gần như sới tung cả quả đất này lên rồi, nhưng vẫn không thể tìm thấy con bé!
“Chậc chậc, em không nói lời nào xem ra có vẻ hay hơn đấy.” Hắn nhạo báng, bàn tay ngay lập tức không an phận phủ dần xuống hông cô. Giọng nói của cô ấy thật là khó nghe, nhưng lại rất gợi cảm, nói chung là hắn đã nghe nhiều giọng rên rỉ ẻo lả của phụ nữ rồi.
“Này! Làm ơn đừng xúc phạm chất giọng trời cho của tôi!” Cô nói thật, trước đây đã từng có thời gian, cô đã rất tự ti về giọng nói khó nghe của mình. Nhưng một cậu nhóc lại nói giọng của cô là do ông trời ban tặng, do vậy cô mới có lại lòng tin!
“Ha ha ha…” Hắn cười ầm lên, bây giờ thì không thể cưỡng lại được. Cô gái này tự mãn quá độ sao? Cái giọng vịt đực ấy mà cũng gọi là giọng trời ban, vậy thì giọng của hắn xem chừng còn giống của thiên thần hơn!
“Này! Tự trọng một chút! Chế nhạo người khác chính là hành vi vô đạo đức!” Cô giơ ngón trỏ trắng nõn thon dài như cọng hành lên, chọt chọt vào lồng ngực để trần của hắn, chu môi bất mãn nói.
Đột nhiên, hắn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, kéo cô dán sát vào trong ngực, cúi đầu xuống gần bên tai cô, cánh môi như có như không lướt qua dái tai nhỏ nhắn, dụ hoặc nói, “Tôi không phải họ này.”
Lăng Vũ Hi rất không tự nhiên nói, “Ừm thì Y.C, buông tôi ra, tôi phải về!” Hắn không phải họ này, cô cũng không rảnh để quan tâm xem hắn là Y.C hay W.C!
“Y.C là họ của tôi, hãy gọi tôi là Thác Dã!” Hắn bá đạo nói.
“Thác Dã?” Hơi thở của hắn giống như một dòng điện chạy qua dái tai cô, gây ra cảm giác tê dại tại đó. Cô thì thầm lặp lại lời của hắn.
“À, còn em? Tên gì?” Hắn khẽ cắn cắn vào bên tai cô, trông nó vô cùng đáng yêu.
“…” Hơi thở của cô có chút bất an. Tiêu rồi, không thể để lộ danh tính của mình! Cô cắn răng không nói.
“Hử?” Tuy nhiên, hắn vẫn đang chờ câu trả lời của cô.
“…” Cô không nói tiếng nào, chỉ đem áo ngủ quấn chặt lại, trái tim thì đập như trống trận.
Đột nhiên, hắn nhìn chăm chú vào lỗ tai cô, “Đây là cái gì?” Hắn đưa tay lên chạm vào vết đỏ trên tai cô.
“A… Không có gì!” Gần như là theo phản xạ, cô đưa tay lên che lại tai mình, như là sợ bí mật bị hắn phát hiện ra.
Trên thực tế, vết đỏ giống như trên tai cô, trên người cô đâu chỉ có một vết. Cô biết ánh mắt của hắn biểu hiện điều gì. Hắn sẽ không biết, gương mặt của cô lúc này đây đã từng được giải phẩu thẩm mỹ!
Những đau đớn đó, cô đã quên rồi, chỉ biết sau khi tỉnh lại thì thấy cả người đầy vết sẹo, và dung mạo hiện tại của mình là do phẫu thuật thẩm mỹ mà có được.
Thật vất vả lắm mới có được sự tự tin, thì bây giờ lại bị sụp đổ ngay trước mặt người đàn ông này!
Dường như bị chạm phải nỗi đau trong tim, cô dồn hết sức lực đẩy hắn ra, “Tôi phải đi!”
“Đi?” Bàn tay vẫn đang nắm ở bên eo cô.
“Buông tôi ra, gã đàn ông thối tha này!” Cùi chõ bất chợt húc mạnh vào bụng của hắn, thừa dịp hắn kêu rên, cô chạy thật nhanh về phía cửa sổ.
“Chết tiệt! Em gái, em không cảm thấy cần phải cho tôi một lời giải thích sao?” Hắn nhanh nhẹn phản ứng kịp, chỉ cần vài bước đã cản được hành động đang muốn leo qua cửa sổ của cô.
“A! Anh cưỡng đoạt thân thể tôi, bây giờ lại còn bắt tôi phải giải thích?” Đây không phải là chuyện hài buồn cười nhất thế kỷ mà cô đã từng được nghe sao? Hắn cưỡng bức cô, giờ hắn lại còn bắt cô phải giải thích?!
“OK, nói cho tôi biết, em tên là gì?” Tầm mắt lướt qua chiếc kính nhìn ban đêm vẫn đang để trên quầy bar, hắn sẽ không quên thân phận của cô gái này. Cô quả nhiên là người của tổ chức Kingloy!
“Không cần thiết!” Coi như cô xui xẻo, phạm phải sai lầm không nên có!
“Không cần thiết?!” Hắn đề cao âm lượng. Hắn có thể khẳng định cô chính là cô gái đeo mặt nạ ở đêm dạ vũ từ thiện bốn năm trước! Ban đầu hắn vẫn không tin cô là người của Kingloy, nhưng bây giờ nghĩ lại, vụ đánh bom trong ‘Khách sạn Hampton’ với cô không thể không liên quan! Hôm nay, không chỉ lẻn vào phòng hắn lúc nửa đêm, mà còn giả mạo người đã thắng đấu giá ‘trái tim Florence’!
Nghĩ tới đây, thì nổi tức giận bất chợt tích tụ lại, hóa ra hắn lại bị cô chơi một vố!
Cái cô gái chết tiệt này!
“Nói cho anh biết, anh sẽ thả tôi đi?” Cô nhướn mày, ánh nắng rọi xuống làn da mỏng manh của cô, làm nó bắt đầu ửng hồng. Ái chà, toàn thân trên dưới ngoại trừ mặc bên ngoài một chiếc áo ngủ quá khổ, thì bên trong có thể nói là trống không. Người đàn ông này cứ hết lần này tới lần khác lôi kéo vậy sẽ làm cô chết ngạt.
“Em không còn lựa chọn nào khác!” Bàn tay tăng thêm lực siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, trong lòng nôn nóng, dường như vẫn không thể tiêu hóa nổi tin tức khiếp người kia!
Hắn đến chết cũng sẽ không bao giờ quên, viên đạn đã làm mình bị thương, chỉ cần lệch thêm vài mm nữa thì sẽ trúng ngay tim! Mất hai tháng, hắn mới có thể xuống giường! Mà trên viên đạn kia lại có khắc chữ ‘K’, điều này càng khiến hắn tin rằng, người phục kích hắn chính là sát thủ Kingloy!
Mà cô gái này, lại do Kingloy phái tới! Chết tiệt!
Một lúc lâu sau, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, nhưng bởi vì không địch lại sức lực của hắn, nên cô không thể làm gì khác hơn là lầu bầu rủa thầm trong miệng, “$&*% hi.”
“Sao? Em gái, tốt nhất em không nên tìm cách lừa gạt tôi, nếu không…” Ánh mắt mới vừa rồi còn dịu dàng đầy tình ý thì giờ phút này đã hiện lên vẻ sắc lạnh.
“Lăng Vũ Hi!” Cô miễn cưỡng nói ra ba từ này!
Bỗng nhiên, trái tim hắn nhói lên một nhịp, “Hi?” Sau đó, lùi xa khỏi tai cô một chút, đẩy cơ thể mềm nhũn của cô ra, cau mày nghiêm nghị hỏi, “Em cũng tên là Hi?”
“Hả? Có vấn đề gì không?” Cô không hiểu.
Đôi mắt đại bàng của hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt để lộ ra biểu hiện phức tạp. Cô và con bé thực sự là có rất nhiều điểm giống nhau, ngoài thần thái, rồi thêm tên của cả hai —— Hi, cả hai đều có tên là Hi! Rõ ràng là hai gương mặt khác nhau mà!
Nhìn biểu hiện quái lạ của hắn, cô nói “Có thể thả tôi đi chứ!”
“…” Hắn vẫn không lên tiếng, ngược lại bàn tay nắm bên eo cô càng chặt hơn.
“Này! Khốn kiếp, anh không chịu giữ lời!” Cô hấp tấp kêu lên. Ánh mắt hắn trợn trừng khiến cô sợ hãi, á… Người này, không biết có phải muốn… Giết cô chăng?!