“A…” Úy Trì Hi rên lên một tiếng, giọng cười châm biếm đột ngột tắt lịm!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo hét to, bất chợt toàn thân giống như đã mất hoàn toàn cảm giác.
Vào giây kế tiếp, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống lòng bàn tay anh! Anh đột nhiên hoảng hốt, giơ tay lên, vết máu đỏ tươi loang ra, dính đầy bàn tay anh, “Tiểu Hi ——” Anh thét to, cặp mắt đỏ oạch!
Nụ cười thê lương dường như đông cứng lại, như thể được khắc trên dung nhan tuyệt mỹ của cô, nước mắt ràn rụa tạo thành vệt nước trong suốt trên khuôn mặt trái xoan nhợt nhạt. Cô nghiêng đầu thở hắt một hơi, thân thể mềm nhũn, ngã nhào vào lồng ngực Phong Ngạo.
“Không ——” Phong Ngạo ngửa mặt lên trời thét dài. Ông trời đừng đùa giỡn với anh như vậy! Đừng để anh phải trơ mắt đứng nhìn Tiểu Hi chết đi! Lòng như bị dao cắt đau đớn, anh bật khóc thành tiếng, “Tiểu Hi! Tiểu Hi! Đừng chết, đừng…”
Lúc này trong đầu anh hiện lên hình ảnh mười hai năm về trước, trong khói súng mịt mù anh trơ mắt đứng nhìn cô rời đi, cái loại đau đớn mất mát đó, hôm nay anh lại càng có cảm giác đau đớn hơn cả vạn lần giống như là bị gặm nhấm sâu vào trong xương tủy!
“Phong… Ca ca…” Cô thở hổn hển đứt đoạn, nước mắt chảy xuống. Lần này, cô cảm nhận sâu sắc nỗi đau của cái chết, cô dùng chút hơi tàn, níu lấy vạt áo Phong Ngạo, “Thác Dã … Thật… Đã chết rồi sao…”
“Bây giờ là lúc nào, em còn nghĩ đến cái người làm em không vui đó! Tiểu Hi, em cố lên, anh sẽ đưa em trở về…” Cánh tay Phong Ngạo run rẩy, dốc sức ôm lấy Úy Trì Hi đem đi, nước mắt nhạt nhòa trên má. Ai nói đàn ông không rơi lệ, chẳng qua là họ chưa bị chạm tới chỗ thương tâm mà thôi!
Úy Trì Hi khe khẽ lắc đầu, cố chấp muốn có câu trả lời, “Nói cho… em…”
“Tiểu Hi … Cha nuôi em, thực sự quan trọng với em đến vậy sao?” Anh nghẹn ngào nói, “Anh không chắc chắn, anh không chắc chắn ông ta đã chết hay chưa, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều! Đã qua bảy tháng, chủ nhân cũng chưa lần nào đề cập tới chuyện nhiệm vụ thất bại, cho nên, anh đoán chắc hẳn là…”
Nước mắt, ào ào chảy xuống, bông tuyết liên tục đáp xuống mặt cô. Cô đau lòng bật khóc thành tiếng, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cơ thể đang từ từ mất dần khí lực. Thác Dã thật sự đã chết rồi sao? Đau buồn khiến cô càng thêm thống khổ đến mức không còn thiết sống, đôi môi trong nháy mắt tái nhợt!
“Tiểu Hi …” Phong Ngạo không kiềm được nước mắt, sợ —— sợ Tiểu Hi …
Anh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang giơ cao súng—— chủ nhân!
Phong Ngạo hít vào một ngụm khí lạnh. Anh nhìn về phía người đàn ông lãnh khốc vô tình kia rống lên: “Tại sao! Tại sao ông lại nổ súng!”
Mắt thấy sắp ngăn được Tiểu Hi rồi, mắt thấy chỉ cần… Vì sao ông ta còn nổ súng?! Tại sao lại tàn nhẫn như vậy! Tại sao cứ muốn một xác hai mạng!
Bông tuyết với muôn hình vạn thái, sáng long lanh trong suốt, bắt đầu đổ xuống tới tấp, giống như những cơn sóng biển, gần như muốn bao phủ lên hết hai người đang quỳ sụp trên mặt đất. Vết máu bắt mắt nhuộm đỏ mặt tuyết trắng, dường như muốn đốt cháy ánh mắt Phong Ngạo!
“Phong… Ca ca… Đừng…” Khóe miệng Úy Trì Hi rỉ máu, cô dồn sức, ngón tay run rẩy cố hết sức xoa xoa gương mặt anh, “Đừng… đau lòng…”
“Không… Tiểu Hi, Em đừng nói chuyện! Anh nhất định sẽ cứu em! Anh nhất định sẽ cứu em!” Phong Ngạo không nói hai lời liền vòng tay ôm lấy Úy Trì Hi chạy về phía trụ sở Kingloy. Anh vừa chạy, vừa khóc, “Xin em, Tiểu Hi, cầu xin em đừng chết!”
Nước mắt anh rơi trên gương mặt cô. Cả khuôn mặt cô lúc này như một đóa hoa đang nở rộ, “Em muốn… Đi tìm… Thác Dã …”
Hơi thở của cô mong manh, nhưng vẫn rõ ràng lọt vào tai Phong Ngạo, “Vậy em cũng phải giữ lại mạng rồi mới đi tìm được!”
“Anh ấy… a…” Úy Trì Hi chợt phun ra một ngụm máu.
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo hét to, trái tim bị bóp chặt như muốn vỡ vụn. Trời ơi, cầu xin ông, đừng đem Tiểu Hi đi, đừng đem ánh mặt trời của tôi đi!
Máu từ miệng chảy xuống nhuộm đỏ áo cô, nhưng cô vẫn kiên trì muốn nói ra mấy chữ cuối cùng kia, “Anh ấy… chính là… Mạng… em!”
“Không…” Phong Ngạo rống lên, chợt, lòng bàn tay lại chạm vào một dòng chất lỏng ấm áp, anh vươn tay ra nhìn, lòng bàn tay nhuộm đầy máu tươi! Trời ơi! Là máu ở hạ thân Tiểu Hi! “Đừng làm anh sợ, Tiểu Hi, em nhất định phải gắng gượng!”
Phong Ngạo khóc rống, thầm cầu nguyện, ông trời ơi, đừng đem Tiểu Hi đi, đừng đem con của cô ấy đi!
Tuyết vẫn vô tình như vậy, im hơi lặng tiếng, không chịu ngừng rơi, dường như cố ý muốn dùng màu trắng của bản thân, để che phủ hết thảy những thứ xấu xí của cái thế giới phù hoa này!
Nhưng máu cô vẫn từng giọt, từng giọt theo đôi chân thon thả, theo bờ vai mảnh khảnh của cô… Nhỏ xuống cùng với dấu chân lúc nông lúc sâu của Phong Ngạo. Bông tuyết giống như con ma cà rồng đang tham lam cắn hút máu!
Cô cảm giác được sinh mạng mình nhanh chóng sắp tách dần khỏi cơ thể, hạ thân không ngừng chảy ra chất lỏng khiến cô đau muốn thét đến chói tai, nhưng lại không thể kêu được thành tiếng! Cục… Cưng!
Nước mắt cô chảy xuống trong suốt nóng bỏng, nhưng vừa rơi xuống đã lập tức bị đông cứng kết thành băng!
Sau đó vô thanh vô tức biến mất trong tuyết trắng…
Thác Dã … Cục cưng…
Hy vọng duy nhất để cô sinh tồn, cũng sắp bỏ cô mà đi rồi sao? Cũng tốt, hoàn hảo cô lập tức sẽ đi theo bọn họ…
Thác Dã … Chờ, chờ một chút, xin nán lại chờ em và con…
Bông tuyết phủ xuống giống như thác nước, rơi càng lúc càng dầy hơn, băng tuyết ngập trời, tất cả đều bị tuyết phủ kín, giống như quang cảnh trên thiên đường, khắp nơi đều là một màu trắng xóa!
Trên mảnh đất hoang vu này, Phong Ngạo in xuống một dãy dài dấu chân, nối tiếp nhau hướng về một phương vô định, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống nối thành một vệt dài màu đỏ, trong nháy mắt cũng bị tan ra vào trong thế giới trắng xóa đó!
“Tiểu Hi, em đừng sợ, sẽ không sao!”
Phong Ngạo thở hổn hển, kêu la giận dữ đau đến xé ruột xé gan, giống như tiếng kêu rên của một con mãnh thú!
Anh mãi miết chạy như điên, nếu như có thiên đường, cũng xin đừng đem cô ấy đi, bởi vì anh vẫn không buông được, anh vẫn còn luyến tiếc…