Tuyết rơi đầy trời, những bông tuyết nhảy múa trên không với đủ các loại tư thế, bay lượn, xoay tít, hoặc thẳng tắp lao xuống, phủ dầy trên mặt đất, đã làm đóng băng hết cả thành quốc Vatican nhỏ bé!
Úy Trì Hi được bọc trong một chiếc áo choàng, bước đi từng bước chật vật, trên mặt tuyết dầy vài thước, lo lắng di chuyển về phía trước.
“Tiểu Hi, lần này bất luận thế nào, chủ nhân cũng sẽ không để cho em trốn thoát, em vì sao không chịu chấp nhận số phận? Đứa trẻ… Anh sẽ giúp em chăm sóc…” Lời của Phong Ngạo còn vang vọng bên tai cô, nhưng cô đã không thể chờ đợi thêm được nữa!
Mới đó mà đã bảy tháng, cô bị Kingloy giam giữ đã bảy tháng! Cô lập, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài!
Thác Dã, anh đang ở đâu? Anh có biết cô bị nhốt ở một nơi xa bên kia địa cầu không?
Bụng căng tròn, đã có dấu hiệu lâm bồn, Úy Trì Hi khấn thầm, cục cưng cầu xin con đừng chào đời vào lúc này, cũng đừng xảy ra chuyện gì! Một khi hạ sinh ở Kingloy, bọn họ sẽ đến cướp con đi, bọn họ sẽ lại bắt đầu áp dụng một kế hoạch bồi dưỡng mới! Cô không muốn, cô không muốn cục cưng lại dẫm lên vết xe đổ của cô!
Cục cưng, con có hiểu ý định của mẹ không?
Bất chấp gió tuyết rét lạnh, gương mặt Úy Trì Hi bị đông cứng tái nhợt, hai tay vẫn luôn quấn chặt quanh bụng.
“Tiểu Hi —— “
Sau lưng, truyền tới tiếng gọi lớn, cô quay đầu, là Phong Ngạo. Mặc kệ cẳng chân đã tê dại, cô vội vã xoay người tăng nhanh cước bộ.
“Tiểu Hi, em đừng chạy, cẩn thận…” Phong Ngạo ở phía sau nhanh chóng bắt kịp.
Chỉ mất vài bước, anh đã đứng chắn trước mặt Úy Trì Hi: “Bụng em cũng đã lớn, không quan tâm đến bản thân, cũng phải nghĩ một chút cho đứa nhỏ nữa chứ!”
“Phong ca ca! Thật xin lỗi, con của em tuyệt đối không thể đưa cho cái loại bạo chúa đó! Nếu không, em thà chết cùng nó!” Cô cười thê lương, miệng thở ra từng hồi nhiệt khí, nhưng khi vừa hòa vào khoảng không giá rét cũng đã nhanh chóng bị đóng băng, giống như lòng của cô vậy.
“Tiểu Hi …” Phong Ngạo hiểu, cuộc sống ở Kingloy, chẳng qua chỉ giống như một cổ máy giết người, một cái xác biết đi, sống hay chết đã không có gì khác biệt! “Nhưng, trời lạnh thế này, em có thể kiên trì được bao lâu? Em còn có thể đi đâu được chứ?”
“Em phải về! Phong ca ca! Xin anh dẫn em trở về, có được hay không?” Cô thở có chút bất ổn. Khó khăn lắm, thừa dịp hầu hết người của Kingloy đã đi thực hiện nhiệm vụ lớn nên không thể ngăn cản, cô mới tìm được cơ hội chạy trốn ra đây, nói gì cô cũng không thể quay lại!
“Quay về chỗ cha nuôi của em sao?” Phong Ngạo buột miệng thốt ra.
“Anh…” Úy Trì Hi nhíu mày, tò mò làm sao anh có thể biết cha nuôi của cô?
“Xin lỗi, Tiểu Hi, sau khi gặp em, anh đã đi điều tra về em.” Phong Ngạo giải thích, nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng cứng ngắt. Anh do dự không biết nên nói thế nào với Tiểu Hi, cha nuôi của cô đã bị anh giết! “Tiểu Hi, nơi này là Châu Âu, em có hiểu như vậy đại biểu cho khoảng cách bao xa không?”
“Nhưng mà Phong ca ca, em nhất định phải trở về, nơi này không phải là nhà của em, nơi đó mới đúng a!” Cô kích động hét lên, bảy tháng đối với nỗi nhớ về Thác Dã đã đến cực hạn!
Bảy tháng, cô chưa bao giờ rời khỏi Thác Dã bảy tháng, giống như là đã qua bảy năm rồi vậy. Mỗi lúc đêm khuya trằn trọc trở mình, bởi vì mang thai nên chân bị chuột rút lại không có người giúp cô xoa bóp? Khi tỉnh dậy nước mắt ướt đẫm gối, lại chẳng có ai để cùng san sẻ?
Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình bóng Thác Dã, đâm vào tim đau nhói. Anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cục cưng. Cô nhất định phải trở về, cô nhất định phải quay trở về!
“Tiểu Hi, Tiểu Hi, em không được kích động!” Phong Ngạo ôm lấy Úy Trì Hi đang rống giận, “Anh hiểu, anh hiểu.” Hốc mắt anh trong nháy mắt đỏ hồng, Kingloy cũng không phải là nhà của anh. Cảm giác của Tiểu Hi thế nào làm sao anh lại không hiểu chứ? Ông trời ơi, nếu như năm đó ông đã quyết định để cho Tiểu Hi rời khỏi đây, vậy vì sao còn để cho cô ấy phải quay trở lại cái nơi ma quỷ này chứ?
Một giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống, mới được giữa chừng đã lập tức đóng băng!
“Ọe…” Một cơn nôn nghén từ trong miệng cô bật ra.
“Sao vậy, Tiểu Hi?” Phong Ngạo lo lắng vỗ nhè nhẹ lưng cô, “Đừng kích động, sẽ có hại cho cục cưng.”
Mặc dù Tiểu Hi vẫn luôn giữ bí mật về cha đứa nhỏ, nhưng đứa bé là vô tội, cho dù ngay từ đầu, anh vẫn luôn thấy khó mà chấp nhận chuyện này, nhưng sau bảy tháng, cũng đủ để anh có thể đối mặt với sự thật.
“Ọe…” Úy Trì Hi hít sâu một hơi, đã một thời gian dài không ốm nghén quá, mới vừa kích động, liền khiến cho cô không nhịn được buồn nôn. “Hãy để cho em đi, Phong ca ca, em không muốn liên lụy anh, anh hãy để cho em đi!”
Cô dứt lời, ưỡn ngực sải bước tới trước, dấu chân hằn sâu trên mặt tuyết, giống như ý niệm kiên định của cô vậy! Bảo cô làm sao có thể dứt bỏ tình cảm với Thác Dã đây? Đặc biệt là sau khi có cục cưng, Kingloy không còn là nơi cô có thể ở lại. Cô chỉ có thể lựa chọn trốn đi, cho dù con đường phía trước rất nguy hiểm, cô cũng không sợ hãi chút nào!
“Không! Xin lỗi em, Tiểu Hi, anh không thể trơ mắt đứng nhìn em chết được!” Phong Ngạo lại lần nữa tiến lên trước đứng chắn lối đi của cô, “Bụng em lớn như vậy, còn có thể đi đâu chứ? Bây giờ trời lại đổ tuyết, thời tiết giá rét như vậy, em muốn một xác hai mạng sao?!”
Úy Trì Hi lặng thinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Ngạo, là ánh mắt kiên định. Cô nhất định phải rời đi, ai cũng không thể ngăn được!
“Không… Tiểu Hi, đừng ép anh…” Phong Ngạo hiểu ánh mắt của cô có nghĩa là gì, nhưng anh thật sự không thể buông tay. Tiểu Hi không thể ra khỏi mảnh đất hoang vắng này!
Chợt, nước mắt một lần nữa lặng lẽ lăn dài xuống, Phong Ngạo không hiểu trong lòng cô lo lắng điều gì, cho dù có cách nửa vòng trái đất, cũng không thể nào ngăn được ý định trở về của cô. Cục cưng của cô, ngay cả khi được sinh ra ở giới hắc đạo, cô cũng không cho phép nó trưởng thành tại Kingloy!
Cô mặc kệ sự cản trở của Phong Ngạo, tiếp tục đi về phía trước, cho dù con đường phía trước mịt mù tăm tối, cô cũng phải đem cục cưng thoát khỏi cái nơi ma quỷ này!
Phong Ngạo chật vật nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, bước chân Úy Trì Hi vẫn không ngừng lại, ở phía sau anh, in xuống những dấu chân nông sâu…