“Papa, Hy Hy ôm một cái.” Thân thể mềm mại trong lòng thím Lâm hận không thể lập tức bổ nhào vào lòng Uý Trì Thác Dã mới vừa quay về Xích Long bảo.
“Hy Hy ngoan, tắm rửa sạch sẽ rồi sao?” Uý Trì Thác Dã ôm lấy cô bé mặc váy hồng từ trong lòng thím Lâm, chăm chú nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ này, hóa ra sau khi tắm rửa sạch sẽ cô bé lại trắng trẻo như vậy, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ thông minh, hàng lông mi thật dài mấp máy, cánh môi nho nhỏ hé ra mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu. Nhìn xem hắn nhặt được bảo bối gì.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ vẫn luôn ầm ĩ đòi cậu ôm.” Thím Lâm đứng một bên khẽ thở phào, may mắn là cậu chủ đã trở về, bằng không bà sẽ nhanh chóng mệt chết thôi. Tối hôm qua đột nhiên cậu chủ ôm về một bé gái bẩn thỉu dơ dáy, không nói hai lời liền giao cho bà, bảo bà đi “tắm rửa” cho nó. Ai biết được đứa bé này lại khó bảo như vậy, chẳng những không nghe lời còn luôn miệng đòi papa, bà sắp chống đỡ không được nữa. Bà làm ở Uý Trì gia đã mấy chục năm, cậu chủ từ nhỏ đến lớn đều do một tay bà chăm sóc. Thực sự không ngờ tới, cậu chủ còn trẻ như vậy mà đã có một đứa con. Nhưng bà chỉ là người làm, chuyện của chủ nhân bà cũng không tiện hỏi nhiều.
“Hy Hy không ngoan, không có nghe lời thím Lâm đúng không?” Uý Trì Thác Dã cười, ngồi vào sofa, đem cô bé đặt ở trên đùi. Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nó: “Hy Hy nói cho ba nghe, mẹ gọi con là gì?”
“Hy Hy.” Cô bé cười khanh khách, rất là đáng yêu.
“Hy Hy năm nay mấy tuổi ?” Uý Trì Thác Dã hiếm khi kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành hỏi han nó.
“Bốn tuổi.” Cô bé nhếch miệng cười, bàn tay nhỏ xíu không chịu nhàn rỗi, bắt chước Uý Trì Thác Dã vuốt ve xoa nắn hai má hắn.
“Vậy Hy Hy nói cho ba biết vì sao con chỉ có một mình, mẹ đâu?” Chính hắn cũng không hiểu nổi, con bé không có người lớn trông coi sao? Cả người dơ bẩn lem luốc đi tìm cha.
“Oa oa oa… oa…oa… Papa…” Cô bé bốn tuổi hiểu được liền khóc toáng lên để trốn tránh vấn đề, xem ra con bé này lớn lên không hề đơn giản chút nào. Nhưng Uý Trì Thác Dã lại không nhìn thấy tia giảo hoạt hiện lên trong mắt nó. Mặc dù cô bé mới chỉ có bốn tuổi, nhưng trước khi gặp hắn, nó đã phải trải qua một quãng thời gian đau thương thê thảm của cuộc đời, buộc nó phải trưởng thành sớm hơn so với lứa tuổi của nó.
“Hy Hy ngoan, đừng khóc, papa không hỏi, không hỏi.” Úy Trì Thác Dã thấy nó khóc lớn cũng chỉ biết ôm nó vào trong lòng, xoa nhẹ đầu nó, dù sao đứa bé này cũng bị cha mẹ vứt bỏ, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút thương xót, “Hy Hy đừng khóc, sau này Hy Hy gọi là Uý Trì Hy được không ?”
“Được, được papa.” Tiếng khóc chợt tắt ngấm, nó đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẫn còn vương hai hàng nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hai hàm răng trắng bóng đều đặn.
“Xì.” Thím Lâm đứng một bên cũng không nhịn đuợc cười ra tiếng, đứa bé này sắc mặt cũng thay đổi quá nhanh đi. Theo như lời cậu chủ vừa nói, xem ra cô bé này là được cậu chủ nhặt về, thật tốt, Uý Trì gia tạm thời không có con cháu lưu lạc bên ngoài, bà không cần phải hổ thẹn với ông chủ.
“Cậu chủ, sáng nay cậu lên trang nhất của tờ báo rồi.” Lát sau bác Lâm quản gia mới từ ngoài cửa đi vào nói, trên tay còn cầm theo một tờ báo.
“Cậu chủ, cậu xem.” Ông đi đến trước mặt Uý Trì Thác Dã, đưa tờ báo cho hắn.
Trên trang bìa tờ báo hiện lên tiêu đề thật lớn, thật bắt mắt: 【 Tề Gia đại thiểu bị chém gẫy chân, gặp phải xã hội đen phải trốn vào đồng hoang 】
Bên cạnh còn đính kèm hai bức ảnh mờ nhạt, một tấm là Tề Gia Chấn chật vật che đầu bỏ chạy, còn tấm kia là hình ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt trong góc tối.
“Làm tốt lắm!” Uý Trì Thác Dã xem xong tờ báo, không khỏi cười khẽ, hưởng thụ thời khắc vui sướng khi báo được thù. Lần này kế hoạch sắp xếp thời gian của Hà Hỏa Hoan tốt lắm, không uổng công hắn đã đào tạo.
“Papa, papa.” Còn nằm trong lòng hắn, Uý Trì Hy nhìn thấy tấm hình thứ hai, lập tức chỉ vào kêu lên, ôm chặt cổ Uý Trì Thác Dã, nhíu mày mè nheo cọ cọ lên người hắn, có lẽ cô bé không biết hôn môi là cái gì, nhưng bản lĩnh của nó thật lợi hại, nhất định cứ y như trong ảnh mà làm. Nó không muốn người khác ôm papa của nó, chỉ có nó mới có thể ôm.
Vợ chồng thím Lâm đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được vui tươi hớn hở, cười rộ lên. Xích Long bảo đã lâu lắm rồi không có đuợc tiếng cười vui vẻ như vậy. Cậu chủ thực ra cũng là đứa trẻ mạng khổ, cuộc sống không hạnh phúc này đã khiến cho cậu chủ trở nên tối tăm như thế. Bây giờ có cô chủ nhỏ làm bạn, bọn họ tin rằng, những ngày tháng sau này, có lẽ sẽ khiến cho cậu chủ vui vẻ thoải mái hơn.
“Uý Trì Hy, con lại nghịch ngợm, cẩn thận ba đánh con nha.” Uý Trì Thác Dã một mặt tránh né khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cô bé cọ tới, một mặt ôm nó xoay trái xoay phải trên người mình, thì ra đứa nhỏ này thật nghịch ngợm.
“Hì hì hì, papa, papa . . . .”
Năm đó, cô bốn tuổi, gặp gỡ người “đàn ông”đầu tiên trong đời, cô từng nghe người ta nói, gọi papa, sẽ được yêu thương, cho nên cô phải gọi hắn là papa. Sau này cô được gọi là Uý Trì Hy.