“Muốn không?”
“Muốn nó không, hả?”
Thiên áp trán mình lên trán An, hắn đặt c* vật lên lỗ nhỏ ấy khẽ ma sát qua lại làm nước từ nơi đó vẫn hề hề tiết ra. Cái miệng dưới mấp máy muốn ăn, ấy thế nhưng chút động chạm ấy chẳng thấm thía vào đâu được. Dây thần kinh đã căng chặt, đuôi mắt cong lên vì chút sung sướng vụn vặt do c** thịt mang lại…
“Chú… không…. Không muốn…”
Thiên b*p mạnh hai cánh m*ng của cô, đáp lại phản kháng yếu ớt của con bé. Thân thể rất thích, rất muốn nhưng cái miệng trên cứ cự tuyệt là thế nào đây? Cô nói không muốn hắn, vậy vì sao miệng nhỏ lại cắn chặt không buông?
“Cho chú vào, được không?”
“Chú sẽ nhẹ nhàng với bé… nhé?”
Vừa dụ dỗ sự đồng thuận của đối phương, Thiên vừa dùng ngón tay xoa nắn hạt đậu đã c*ơng cứng để thuận lợi cho công cuộc sắp tới. Hắn không phải là người kiên nhẫn, nhưng đối với cô, hắn lại kiên nhẫn đến lạ.
Chỉ vì đó là cô bé của hắn, chỉ vì hắn rất thích cô gái nhỏ này nên mới muốn cô là của mình. Không phải hắn muốn cô vì tình d.ục, là do hắn thích cô nên mới muốn yêu cô nhiều hơn.
“Chú ơi… nhưng cháu sợ… sợ đau…”
Thiên móc nhẹ vào ** *** sưng lên, thay cho câu trả lời: “Tin anh.”
“Anh sẽ cho em sướng đến c.hết.”
“Nhìn anh.” Thiên trấn an con bé, tháo cravat ra khỏi tay cô.
“Bé yêu, nhìn anh này.”
Đôi mắt An mịt mù sương, hơi nâng lên nhìn vào chú. Ánh đèn hắt lên gương mặt tuấn tú lẫn các bộ phận trên cơ thể người đàn ông đẹp đẽ. Đôi mắt sâu không thấy đáy, yết hầu đang trượt lên trượt lên trượt xuống cùng với hình xăm trên người.
Trên ng*c hắn là hình một chú đại bàng đang tung cánh bay cùng với vài hình ảnh chi chít khác ở xung quanh bắp tay. An lấy ngón tay chạm vào nó vì tò mò, hỏi chú: “Có đau không ạ?”
“Không đau.”
Trả lời xong, cây ***** *** thô dài nằm ở dưới hông ba tấc hơi đẩy nhẹ vào trong làm từng đầu ngón chân tê dại. Huyệt thịt mềm mại được kéo căng hết ra thẳng đến chỗ sâu nhất. Đầu kh*c chạm vào lớp màng mỏng rồi đâm xuyên qua trong sự ngỡ ngàng của cô gái. Vì đau đớn, những giọt nước mắt chảy xuống gò má làm các lọn tóc dính sát vào gương mặt. Bầu ng.ực ưỡn lên, miệng mấp máy âm thanh nức nở: “Đau… đau quá…”
“Chú ơi… đau quá… hức… đau…”