Kha Lâm mơ một giấc mộng.
Mơ thấy hắn trở về năm mười mấy tuổi, cha còn sống. Lúc này hắn đang thu xếp trước để cha và mẹ hòa bình ly hôn, nhắc cha đề phòng Tư Ích Niên. Sau đó xí nghiệp của Kha gia càng ngày càng lớn, chính phủ quy hoạch khu vực mới ở phụ cận Kha gia, trải qua mười năm phát triển đã trở thành thành phố vệ tinh kiểu mới, vô cùng náo nhiệt.
Chân của hắn cũng tốt. Sau khi ra nước ngoài du học trở về liền gia nhập vào xí nghiệp của gia tộc, cùng cha kề vai chiến đấu mở rộng lãnh thổ. Giá trị con người mười tỉ, hơn nữa dáng người hắn cao, mặt mày sắc bén ẩn tình, rất được các quý cô yêu thích, trở thành quý công tử chạm tay là bỏng của giới kinh doanh.
Ngoài thời gian làm việc quản lý công ty, hắn cũng rất hưởng thụ cuộc sống, có thể bay nửa địa cầu chỉ để ăn cá hồi tươi mới đánh bắt ở bên kia Đại Tây Dương, còn có thể nghỉ phép để chơi thể thao, bất kể là trượt tuyết hay chèo thuyền trên biển hắn đều thành thạo.
Cuộc sống như thế dường như không có gì không tốt.
Nhưng Kha Lâm mờ mịt đứng trước biệt thự bên bờ biển của hắn, nhìn ra biển trời trong xanh, cảm thấy mất đi cái gì.
Vì vậy hắn lại mơ một giấc mộng.
Lúc này quay về thời gian không lâu trước đây, hắn mất đi đôi chân, cả ngày trốn trong dinh thự của Kha gia, không muốn ra ngoài, u ám lập kế hoạch ở sau lưng ăn tươi nuốt sống Tư gia và Lý gia.
Tư Ích Niên kì lạ đề xuất cho người con cả đến Kha gia. Hắn ở trong loại tâm thái trả thù và chơi đùa trêu cợt thanh niên kia, kết quả thanh niên chỉ ở lại Kha gia mấy ngày liền nhảy ra ngoài cửa sổ chạy mất.
Kha Lâm cũng lười đuổi theo, tiếp tục kế hoạch của mình.
Nhưng việc thực hiện không được suôn sẻ.
Mỗi khi hắn trả thù Tư gia và Lý gia sẽ luôn gặp lại thanh niên đó, ma xui quỷ khiến mà mỗi một việc đều sẽ dính dáng đến cậu ta.
Cuối cùng Kha Lâm nhìn thấy cậu ta và con trai Lý gia ở bên nhau, hai người đồng tâm hiệp lực đối phó với mình vì gia nghiệp của hai nhà.
Kha Lâm không có hứng thú với chuyện yêu đương của người khác, chỉ là bọn họ nhiều lần phá hỏng kế hoạch của mình thực sự rất đáng ghét.
Hắn làm việc điên đảo ngày đêm, tâm tình luôn rất ảm đạm, dẫn đến cơ thể càng ngày càng yếu.
Dù Mai Khâm đã nỗ lực chiếu cố hắn, hắn vẫn phải vào bệnh viện.
Hắn không thể ngã xuống, hắn còn muốn hoàn thành lý tưởng dang dở của cha.
Càng cấp thiết lại càng lực bất tòng tâm, cuối cùng vết thương ở chân loét ra dẫn đến nhiễm trùng khắp cơ thể, nội tạng suy kiệt. Hắn không thể tiếp tục chống đỡ liền rơi vào bóng tối vĩnh cửu.
Vẫn không đúng.
Dù là mộng đẹp hay ác mộng cũng đều không đúng,
Loại bất thường này khiến lòng hắn cảm thấy trống trải như mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn khao khát một cuộc sống chân thực hơn, không tốt như vậy cũng không tệ đến thế.
Không có biển xanh trời xanh, núi tuyết buồm trắng, cũng không có cơ thể bệnh tật suốt ngày làm bạn với nước khử trùng của bệnh viện.
Chỉ là sẽ có người quan tâm đến thân thể của hắn, cũng không cần ra ngoài liền có thể ăn được các món ăn ngon, còn có người tuy tư duy kì diệu nhưng thú vị bầu bạn bên cạnh.
Hắn sẽ tiếp nhận đau đớn số phận mang đến cho mình, đồng thời cũng có thể sở hữu sự nghiệp của mình và… người yêu.
Kha Lâm rốt cuộc cũng phát hiện thứ khuyết thiếu là gì rồi.
Chiếc nhẫn hắn đặt ở cửa hàng trang sức còn chưa kịp tặng cho Tư Hạo Lam.
Nghĩ vậy, Kha Lâm chậm rãi mở mắt, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tư Hạo Lam đang đỏ mặt, hơi thở dồn dập, mở to đôi mắt đen láy không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Kha Lâm: “…” Biết tới gần sẽ phát bệnh còn kề sát như vậy làm gì.
Giường rất rộng, hai người đàn ông dính vào nhau mới chiếm một nửa vị trí. Kha Lâm chỉ có thể nằm ngửa, toàn thân Tư Hạo Lam gần như vắt trên người hắn.
Đặc biệt là bàn tay đặt trên ngực hắn, khẽ tựa bên tim hắn, không tạo áp lực lại có thể cảm nhận được tiếng tim đập.
“Ngươi tỉnh rồi.” Tư Hạo Lam nói, chống người, giơ tay lên sờ trán Kha Lâm: “Hình như không nóng nữa.”
Kha Lâm nhìn động tác của y, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn vừa mở miệng liền bị chính mình dọa sợ, thanh âm khàn khàn như bị mài giấy ráp. Tư Hạo Lam nghe xong rót nước từ bình nước bên cạnh, kiên nhẫn đỡ Kha Lâm để hắn uống xong.
“Vừa mới hửng đông.” Tư Hạo Lam nói: “Kỳ thực cũng không ngủ được mấy tiếng.”
Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm nuốt nước ấm, lúc này mới yên lòng.
Cả đêm y không ngủ, cứ nhìn Kha Lâm chằm chằm như vậy.
Tuy mạch truyện đã sụp đổ, thế giới xảy ra biến hóa nhưng Tư Hạo Lam vẫn sợ hãi.
Y không dám bỏ qua từng nhịp thở, từng nhịp đập của Kha Lâm, rất sợ một giây tiếp theo dấu hiệu của sinh mạng này sẽ biến mất.
Tích cách Tư Hạo Lam vốn không sợ trời không sợ đất, lúc này lại sợ muốn chết.
Đến khi Kha Lâm tỉnh lại, có thể nói chuyện có thể uống nước, y rốt cuộc xác định bọn họ đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma nguyên tác.
Tư Hạo Lam nhận cái ly không, để qua một bên, quan tâm nói: “Muốn đi vệ sinh không, muốn ăn cái gì không, uống thêm một viên thuốc nữa đi!”
Kha Lâm nhìn bộ dạng cô vợ nhu thuận của y, nghĩ đến dáng vẻ hung hăng tới kẻ nào đánh kẻ đó của y trong nhà kho, bật cười nói: “Không phải, cũng không muốn, ta muốn ở bên em một lúc.”
Tư Hạo Lam nghe vậy, lại lần nữa chui vào chăn, cùng Kha Lâm dựa vào nhau.
Chỉ cần gần gũi Kha Lâm, Tư Hạo Lam liền mềm thành một vũng nước, lúc này cũng không còn công sức cầm túi chườm đá các thứ, y mặc kệ bản thân tê liệt ở bên cạnh Kha Lâm.
Sau khi sốt Kha Lâm vẫn hơi nhức đầu, nắm tóc phía sau gáy của Tư Hạo Lam như có như không mà thưởng thức.
Thật thần kỳ. Một ngày trước, hắn còn đang tự hỏi kiểu dáng nhẫn như thế nào mới tốt, sau đó vượt qua một buổi đêm ly kỳ.
Cuối cùng hắn bị người ta chĩa súng, hiện tại đang ôm con thỏ lớn, quả thực muôn vàn cảm xúc.
“Vậy đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Kha Lâm hỏi.
Hắn không mù cũng không điếc, chuyện phát sinh trong kho hàng rõ ràng có ẩn tình. Hắn chưa từng gặp bà chủ Tư liền phiền bà huy động nhân lực tới bắt cóc hắn, thực sự có chút vô lý.
Hơn nữa cuối cùng máy vi tính chui ra từ trong thân thể bà chủ Tư là thế nào. Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà dường như đang đối phó nó. Lời bọn họ nói Kha Lâm nghe không hiểu, tuy rằng không hiểu nhưng quả thực nghe thấy.
Tư Hạo Lam gãi đầu, không biết nên bắt đầu từ đâu. Y hít một hơi nói: “Vẫn là nói lại từ đầu đi. Hơi dài đó.”
Thế là Tư Hạo Lam một mạch kể hết mọi chuyện cho hắn.
Từ việc y đến từ đâu, đến thế giới này là cái dạng gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hoàn toàn thẳng thắn.
Mới đầu vẻ mặt Kha Lâm rất trịnh trọng, nghe nghe biểu tình càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng không nhịn được quay đầu qua nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam, kết quả từ đầu đến cuối Tư Hạo Lam đều rất nghiêm túc.
“Ta nói xong rồi, sự tình chính là như vậy.” Tư Hạo Lam làm tổng kết phân trần.
Kha Lâm lại lần nữa nằm xuống, chăm chú nhìn trần nhà, nắm tóc Tư Hạo Lam, cái ót cũng sắp vặt trụi rồi. Qua một lát, hắn mờ mịt nói: “Em… có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết.”
Tư Hạo Lam dùng thanh âm cứng ngắc nói: “Ta sẽ không viết tiểu thuyết cũng không thích đọc tiểu thuyết.”
Lại nói người chân chính thích đọc tiểu thuyết là Kha Lâm nha, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không tin.
Tư Hạo Lam nghiêm túc nói: “Hệ thống còn bị nhốt trong hộp. Nếu không ngươi cầm đi phân tích vật chất bên trong? Nhưng mà không thể mở ra, rất vất vả mới bắt được nó.”
Kha Lâm vẻ mặt khó hiểu, những điều Tư Hạo Lam nói có thể hoàn hảo giải thích tình huống hắn nhìn thấy, một số biểu hiện kỳ quái của Tư Hạo Lam trước đây cũng có thể lý giải.
Nhưng… đây không phải là nội dung tiểu thuyết sao?
À, theo Tư Hạo Lam nói thế giới hắn đang sống chính là một cuốn tiểu thuyết.
Kha Lâm cố gắng dùng toàn bộ lý thuyết khoa học hiện hành để giải thích chuyện này, suy nghĩ một lúc liền tự đẩy mình vào rối rắm, vội vã nhíu mày tỉnh lại.
“Loại trừ tất cả các lựa chọn không có khả năng, dù còn lại bất khả tư nghị cũng là đáp án chân thật.”
Kha Lâm dùng lý thuyết suy luận kinh điển thuyết phục chính mình. Hắn suy nghĩ một chút, trước tiên lấy lại bình tĩnh, hỏi Tư Hạo Lam mấy vấn đề: “Vậy em sẽ tiếp tục ở lại đây chứ? Mọi vấn đề không phải đã giải quyết rồi à?”
Tư Hạo Lam tựa đầu trên vai hắn, cảm nhận bắp thịt mỏng manh của hắn, loại cảm giác chân thực của mạch máu lưu động dưới da thật quá tốt. Y nói: “Đương nhiên. Ta lăn lộn nửa ngày như thế chính là để có thể an ổn tự tại mà sinh hoạt ở thế giới này.”
“Ta thích nơi đây.” Đây không phải là lần đầu tiên Tư Hạo Lam nói như vậy.
Kha Lâm nhận được lời hứa của y, an tâm, nói với Tư Hạo Lam quyết định của mình: “Nếu vậy, chuyện quá khứ cũng đã xảy ra, từ này về sau tiếp tục sống là được rồi.”
Tư Hạo Lam hiểu ý của Kha Lâm. Những chuyện đó mặc kệ là thật hay giả, hắn đều không muốn suy nghĩ nhiều, quyết định cứ như vậy trôi qua.
Tư Hạo Lam cười hắc hắc ôm chặt Kha Lâm, nói: “Rất hợp ý ta.”
Không có hệ thống quấy rầy, cuộc sống nho nhỏ của y trải qua rất tốt, có người hâm mộ, có tiền tiêu, có thức ăn ngon, còn có Kha Lâm bên cạnh. Qủa là cuộc sống thần tiên, có chỗ nào y không muốn.
Hiện tại vấn đề duy nhất là Kha Lâm vẫn sẽ làm y đỏ mặt tới mang tai, tứ chi nhũn ra. Có điều Tư Hạo Lam cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, khắc phục một chút là được. Bây giờ thực sự không cần đá nữa rồi.
Kha Lâm còn có chút mê mang, vẫn cảm thấy không chân thật, nhưng nhìn Tư Hạo Lam đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, nghĩ thầm, mặc kệ đi, chỉ cần Lam Lam vui vẻ là được rồi.
Vì thế Kha Lâm không nhịn được túm lấy Tư Hạo Lam để y nằm trên người mình, nâng đầu gặm lên bờ môi y.
“Ưm, ngươi chưa đánh răng.” Tư Hạo Lam mềm oặt nói.
“Ghét bỏ sao?” Kha Lâm vừa hôn vừa thấp giọng hỏi.
Nếu ghét bỏ sẽ không tiếp tục ở lại đây. Tư Hạo Lam bị hôn đến choáng váng, vẫn lo lắng cho thân thể Kha Lâm, thở dốc nói: “Ngươi vừa mới sốt xong.”
Kha Lâm ngậm môi y nói: “Không sao.”
Đó là phản ứng căng thẳng sống sót sau tại nạn, có thể cũng là vì phát sốt, hắn mới mơ hai giấc mộng hoang đường. Nghe lời Tư Hạo Lam nói, Kha Lâm thậm chí hoài nghi đó không phải là mơ, có thể là thế giới song song khác.
Nhưng hắn không muốn những thế giới đó, hắn chỉ cần nơi có Tư Hạo Lam.
Bọn họ trao đổi nụ hôn, đều mang tâm tình vui vẻ, thế sự khó liệu, cấu tạo của thế giới rất phức tạp, bọn họ có quá nhiều cơ hội để bỏ lỡ, thậm chí còn có thế lực vô hình cản trở, nhưng may mắn không ai bỏ lỡ, để bọn họ còn có thể ôm nhau.
Kha Lâm hôn một lúc liền hơi động tình. Sáng sớm nha, đàn ông mà, hơn nữa hắn uống thuốc rồi ngủ một giấc, tứ chi thân thể có hơi suy yếu, đổi lại tinh thần rất phấn chấn, chỗ đó cũng dồi dào sức sống.
Tư Hạo Lam dán sát hắn, đương nhiên đã nhận ra.
“Ngươi lại cứng rồi.” Tư Hạo Lam cố gắng chống người phía trên Kha Lâm, cúi đầu nhìn xuống.
Kha Lâm bất đắc dĩ nói: “Không cần mỗi lần đều báo cáo.”
Tư Hạo Lam suy nghĩ một lát, dứt khoát thẳng người dậy, dạng chân ngồi trên hông Kha Lâm.
Vì động tác ngồi dậy quá nhanh, cộng thêm bị Kha Lâm ảnh hưởng làm y váng đầu hoa mắt một hồi.
Cố gắng lên. Đừng bất tỉnh.
Y nghĩ vậy, cắn chặt răng, huy động sức lực toàn thân, không mở nút áo trực tiếp cởi đồ ngủ trên người, vứt sang một bên, để lộ cơ thể linh hoạt.
Lúc này, đến phiên Kha Lâm ngây người.
Hắn nhìn Tư Hạo Lam ngồi trên người mình, bị làn da trắng bóc sáng đến mù mắt.