Trải nghiệm đêm đó, bao nhiêu năm sau Mai Khâm nhớ lại ký ức vẫn còn mới mẻ.
Anh vốn đang ngủ rất say đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức. Anh ta mờ mịt nhổm dậy kiểm tra phát hiện Kha Lâm gọi tới nhất thời khiến anh giật mình sợ hãi, hết thảy buồn ngủ đều bị dọa cho bay biến. Anh lo lắng Kha Lâm đã xảy ra chuyện gì liền vội vã nhận cuộc gọi.
Kết quả trong di động truyền đến giọng nói âm u của Kha Lâm bảo anh đến trước nhà xưởng.
Đến khi Mai Khâm tới nơi, chứng kiến một cảnh tượng thế này.
Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam song song ngã trên mặt đất. Nửa thân trên được Kha Lâm chống đỡ, nửa còn lại dựa trên người Tư Hạo Lam. Cánh tay hắn đang ôm Tư Hạo Lam, hai người đè lên nhau, tư thế vô cùng chật vật. Mà Tư Hạo Lam bình thường sinh long hoạt hổ đang nằm nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Đây… đây là thế nào?!
Kha Lâm thấy Mai Khâm đến, gọi anh lại, nói: “Hình như hắn bất tỉnh rồi, đưa hắn vào phòng đi.”
Mai Khâm kinh ngạc kiểm tra Tư Hạo Lam. Quả nhiên Tư thiếu gia mặt đỏ khác thường, hô hấp dồn dập, thân thể nóng bừng.
“Đây… đây là phát sốt à?!” Sao cứ cảm thấy cảnh tượng này hình như đã từng gặp, trước đây Mai Khâm cũng từng thấy bộ dạng này của Tư Hạo Lam. “Muốn gọi bác sĩ không?”
“Đưa về trước đi.” Trong bóng đêm giọng nói của Kha Lâm nghe có chút gượng gạo. Mai Khâm vội vã đỡ hắn đến xe lăn trước rồi cõng Tư Hạo Lam từ dưới đất lên.
Tư Hạo Lam mềm oặt, hoàn toàn mất ý thức. Mai Khâm tốn rất nhiều sức lực mới chuyển được y lên lưng, sau đó quay đầu hỏi Kha Lâm: “Tự cậu có thể chứ?”
Kha Lâm rầu rĩ trả lời: “Có thể.”
Cuối cùng Mai Khâm cõng Tư Hạo Lam đi trước, Kha Lâm đẩy xe lăn theo sau.
Tư thiếu gia khá nặng… Thường ngày ăn nhiều quả không uổng phí.
Mai Khâm sợ hãi nghĩ: ba giờ sáng, hai người không ngủ chạy ra ngoài vườn tối đen như mực làm cái gì vậy? Rõ ràng trước khi anh ta ngủ, Tư Hạo Lam vẫn đang yên lành ở trong phòng Kha Lâm, thế quái nào tỉnh dậy bọn họ đã ở bên ngoài ngã đè lên nhau, Tư Hạo Lam còn bất tỉnh.
Nhất thời Mai Khâm không biết mình hẳn nên não bổ theo hướng nào. Bọn họ diễn phim kinh dị nửa đêm hay là phim tình yêu hành động?
“Tập trung nhìn đường.”
Kha Lâm sau lưng như biết thuật đọc tâm, lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Mai Khâm.
Tiên sinh nghe không vui lắm, đoán chừng là phim kinh dị.
Vất vả lắm mới cõng được người về phòng, Mai Khâm đặt Tư Hạo Lam nằm xuống giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hỏi Kha Lâm: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Quay về với ánh đèn trong phòng, lúc này anh mới nhìn rõ sắc mặt đen sì chẳng khác nào đáy nồi của Kha Lâm.
Kha Lâm ậm ừ nói: “Không có gì.” Chung quy không thể nói với Mai Khâm hắn hôn Tư Hạo Lam một chút y liền bất tỉnh được.
Có trời mới biết, hắn thật sự chỉ hôn một chút, thậm chí đầu lưỡi cũng chưa tiến vào nữa!
Tư Hạo Lam ngất xỉu, hắn không có cách đưa người ta trở về chỉ có thể cầu Mai Khâm viện trợ.
Loại chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không nói ra.
Kha Lâm cảm thấy vô cùng thảm hại, sa sầm mặt không nói chuyện.
Sao có thể không có gì, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Mai Khâm thấy Kha Lâm không muốn nói, cũng không ép buộc, trước tiên kiểm tra Tư Hạo Lam.
“Ơ.” Ban nãy da Tư Hạo Lam còn đỏ như cà chua, hiện tại sao đã trắng lại rồi. Mai Khâm sờ trán y, phát hiện nhiệt độ cũng giảm dần. “Không sốt nữa. Cần đưa đến bệnh viện không?”
Ba phen mấy bận xuất hiện loại tình huống này, Kha Lâm cũng hiểu các triệu chứng kì quái của Tư Hạo Lam đều liên quan đến mình. Hắn trầm giọng nói: “Không cần. Để hắn ngủ một lúc đi.”
Hắn ngẩng đầu nói với Mai Khâm: “Anh cũng nghỉ ngơi đi. Nửa đêm vất vả cho anh rồi.” Nói xong, hắn liền đi trước rời khỏi phòng Tư Hạo Lam.
Mai Khâm nhìn theo bóng lưng hoảng hốt không yên của Kha Lâm, lặng lẽ kéo chăn cho Tư Hạo Lam.
Sau đó Kha Lâm gần như cả đêm không ngủ. Hắn nhảy qua nhảy lại giữa hai loại tâm tình “Môi thật mềm.” và “Tại sao lại ngất xỉu?”
Ngất xỉu, rốt cuộc là có ý gì?
Kha Lâm nghĩ trăm lần cũng không ra.
Kết quả đến buổi sáng, Mai Khâm kinh hoàng xông vào phòng hắn. Kha Lâm lập tức mở mắt.
“Tiên… tiên sinh!” Mai Khâm lắp ba lắp bắp suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nói: “Tư thiếu gia lại bỏ trốn rồi!”
Kha Lâm theo Mai Khâm đến phòng Tư Hạo Lam, chỉ thấy trên chiếc tủ đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết mấy chữ như gà bới.
“Ta đi đây.”
“Yêu râu xanh!”
Mai Khâm trầm mặc một lúc, quay đầu hỏi Kha Lâm: “Vì sao lại gọi cậu là yêu râu xanh?”
Kha Lâm liếc anh ta một cái, không nói gì.
Đồ ngốc mới không chạy. Trên đường, Tư Hạo Lam lái xe băng băng chạy khỏi Kha gia, tức giận nghĩ.
Đêm qua đang yên đang lành, không ngờ Kha Lâm đột nhiên nhướn lên hôn y.
Lúc đó y liền hồn xiêu phách lạc. Tư Hạo tỉ mỉ nhấm nháp chút xúc cảm còn lại, cảm thấy hôn thì hôn đi, không có gì ghê gớm. Chỉ là khi đó, khoảng cách giữa y và Kha Lâm quá gần, hơi thở của Kha Lâm tiến vào từng lỗ chân lông trên thân thể y, máu thịt y cuồn cuộn dâng trào, thủy triều không ngừng tích lũy không ngừng dâng cao, cuối cùng tụ tập đến não bộ.
Y đầu váng mắt hoa, trong cơ thể như có dòng điện chạy quanh, khống chế toàn bộ phản ứng của y.
Bang! Qúa kích thích! Y nổ tung thành từng mảnh!
Loại cảm giác này bây giờ nhớ lại vẫn rất đáng sợ. Không cách nào động đậy cũng không cách nào cự tuyệt, hoàn toàn bị chi phối, khiến y nảy sinh suy nghĩ sẵn sàng giao phó mọi thứ cho Kha Lâm, tùy ý để Kha Lâm muốn làm gì thì làm.
Tư Hạo Lam chưa từng sợ bất kì ai bất kì thứ gì, hiện tại lại vì một nụ hôn mà hoàn toàn sợ hãi, mau chóng bỏ chạy.
Y không nghĩ đến Kha Lâm tại sao hôn y, chỉ bị sự mất khống chế của mình dọa sợ, quyết định đến công ty bình tĩnh trước.
Đàn ông mà, cần công việc để sao lãng bản thân.
Lão bản thấy Tư Hạo Lam lảo đảo tới công ty, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải cậu la hét đòi nghỉ ngơi à? Sao đột nhiên chạy về rồi?”
Tư Hạo Lam mặt dày nói: “Vì ta rất chuyên nghiệp.”
Lão bản còn lâu mới tin y, nhưng người đến cũng đến rồi, không thể nhàn rỗi, tranh thủ bàn bạc với y bước tiếp theo sẽ chụp cái gì.
“Vì “Nghich lưu” nên có rất nhiều vai phản diện tìm tới cửa. Tôi đều nhất nhất cự tuyệt, còn lại đa số là phim tình cảm đô thị, thậm chí có một bộ truyền hình lão đại vai chính, ê kíp sản xuất muốn cậu làm vai phụ. Cậu đồng ý không?”
Tư Hạo Lam đương nhiên không muốn, nói: “Không có vai chính sao?”
Lão bản kiên nhẫn phân tích tình thế cho y: “Cậu có thể làm nam chính “Tôi và mèo” vì đó là phim chiếu mạng kinh phí thấp. Cậu muốn đi đường nghệ thuật không thể quay mãi thể loại này. Truyền hình vệ tinh địa phương hay phim chiếu mạng chế tác hoàn mỹ cậu muốn diễn vai chính khẳng định không đủ tư cách.”
Tư Hạo Lam hỏi: “Có thể dùng tiền giải quyết không?”
Lão bản: “… Xem kim chủ ba ba chiều cậu kìa, cái gì cũng nghĩ đến tiền trước tiên.”
Phi, kim chủ ba ba rạng sáng nay còn đè y xuống đất hôn, bỏ ít tiền thì làm sao?
Lão bản thấy y kiêu ngạo khó thuần, nói tiếp: “Đút tiền cũng phải để ý đến luật pháp cơ bản, dù sao cẩn trọng một chút bao giờ cũng tốt hơn. Nếu cậu không muốn làm vai phụ cho lão đại, chúng ta còn có thể xem cái khác.” Lão bản bắt đầu lẩm bẩm. “Diễn cổ ngẫu cũng không tệ. Cổ ngẫu là hấp dẫn nhất.”
(Cổ ngẫu: đại khái là phim thần tượng cổ trang. Vd: Hương mật tựa khói sương, tam sinh tam thế…)
Tư Hạo Lam vừa nghe, hai mắt lóe sáng: “Ta thích cổ trang!”
Lão bản trái lại không ngờ y thích đóng cổ trang, nói: “Vậy tôi sẽ để ý.”
Quay phim cổ trang có thể mặc y phục giống thế giới trước, xem như hồi tưởng quá khứ.
Nói xong chuyện đóng phim, lão bản lại bàn hoạt động khác với y. Đây là đoạn Tư Hạo Lam nhức đầu nhất, đại khái lại là đi đâu chạy sô.
“Lần này có một chương trình thực tế muốn mời cậu làm mấy kỳ khách mời đặc biệt.” Lão bản vỗ vỗ cánh tay Tư Hạo Lam, vui mừng khấp khởi nói: “Chương trình tên là “Cuồng bôn gia tộc”. Năm ngoái rất hot. Năm nay ê-kíp chương trình chủ động ném cành ô-liu. Đây là cơ hội tốt.”
(Cuồng bôn gia tộc: gia tộc chạy như điên:v)
Tên chương trình nghe hơi quen tai, Tư Hạo Lam ít xem tạp kỹ, chỉ nghe nói qua trong giới, game show dù sao vẫn hơn talk show ngồi tâng bốc nhau, lúc làm nhiệm vụ có thể hoạt động tay chân. Tư Hạo Lam nói: “Vậy đi. Cái này nghe cũng được.”
Lão bản tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa tài trợ danh hiệu mùa này do Điều hòa Trí Vân đứng tên. Lão tổng của Điều hóa Trí Vân chính là ba ba của Lý Tinh Hà, cậu biết chứ? Cậu và Lý Tinh Hà rất thân nhau, có tầng quan hệ này ê-kíp chương trình sẽ không bạc đãi cậu.”
Lão bản vừa nói vừa cảm khái: “Cậu lợi hại thật đó, quen biết nhiều kim chủ ba ba như vậy.”
Tư Hạo Lam nghe xong liền giận tái mặt.
Chẳng trách lại mời y, nhất định là cha con Lý gia ở bên trong giờ trò quỷ.
Tư Hạo Lam tính toán, rốt cuộc cha con Lý gia đang nghĩ gì? Y không xác định được đây là chủ ý của Lý Tinh Hà hay Lý Chính Tường, nghĩ đến gần đây Kha Lâm mở rộng sự nghiệp, y không cho rằng đây là sự trùng hợp.
Biết rõ y và Kha Lâm quan hệ mật thiết vẫn cứ đuổi theo muốn gặp gỡ y, đây không phải cố ý thì là gì?
Lão bản thấy Tư Hạo Lam như có điều suy nghĩ, hỏi: “Sao vậy? Lại không muốn à?”
Tư Hạo Lam lắc đầu, kiên định nói: “Không có. Như ngươi nói, đây là cơ hội tốt nha. Tại sao không muốn?”
Y ngược lại muốn xem xem trong hồ lô của Lý gia rốt cuộc bán cái gì.
Sau khi Tư Hạo Lam chạy khỏi Kha gia, Kha Lâm không giống trước đây chạy đến bắt y. Tư Hạo Lam nghĩ lúc hôn y thì khí thế hùng hổ, sao hôn xong liền mặc kệ y rồi?
Nhưng y không hề nghĩ rõ ràng do mình chạy trốn trước, còn âm thầm oán trách Kha Lâm.
Hết ngẫm rồi nghĩ, lại lo lắng liệu Kha Lâm có bận quá hay không, có phải lại ăn uống không ngon, ngủ không đủ giấc?
Tư Hạo Lam sợ cơ thể hắn không chịu nổi, lén lút nhắn tin cho Mai Khâm, bảo Mai Khâm đốc thúc Kha Lâm nghỉ ngơi nhiều một chút.
Mai Khâm nhận được tin nhắn không nói hai lời liền bắn tiền cho Tư Hạo Lam, biểu thị tất cả nghe theo dặn dò của thiếu phu nhân.
Sau đó Tư Hạo Lam xem tin tức về Kha Lâm trên thời sự.
Khoa học công nghệ Chấn Vũ là chủ dự án được đưa vào trọng điểm của chính phủ, hợp tác cùng doanh nghiệp địa phương cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, thành lập trung tâm công nghiệp mới tại thành phố, dự định sản xuất các vật liệu mới thân thiện với môi trường có thể ứng dụng trong các ngành công nghiệp nhẹ cho các thiết bị gia dụng nhẹ và các sản phẩm điện tử.
Hiện tại việc đàm phán dự án đã bước vào giai đoạn kết thúc, việc lựa chọn vị trí trung tâm vẫn đang trong quá trình khảo sát. Đợi dự án khởi động nhất định có thể thúc đẩy sự phát triển kinh tế của thành phố.
Kể từ khi biết về một số công việc của Kha Lâm, Tư Hạo Lam liền bắt đầu quan tâm đến tin tức xã hội và tài chính. Y không am hiểu phương diện này nhưng nhìn thấy tin tức trong thâm tâm vẫn rất vui vẻ.
Điều này chứng tỏ Kha Lâm càng ngày càng có tiền nha.
Tư Hạo Lam vẫn dựa trên tư tưởng trung tâm tiền của Kha Lâm chính là tiền của mình, vì Kha Lâm nỗ lực cổ động.
Trong nhà có người có thể kiếm tiền thực sự rất hãnh diện.
Cùng lúc đó, y rốt cuộc phải xuất phát đi ghi chương trình.
Mãi đến khi y chuẩn bị lên đường mới nhận được thông báo, lần này sẽ có một vị khách quý khác làm khách mời đặc biệt cùng y tham gia show thực tế.
Tư Hạo Lam không cần nhìn tên cũng biết là ai, lặng lẽ đảo mắt trong lòng.